Latest Movie :
Recent Movies

Tớ sẽ chờ cậu !Bé Hoán của tớ


....truyện ngắn...



Tôi “quen” Hoàng

Được hơn hai năm rồi .Nói quen thì có vẻ hơi quá ,thật ra bọn tôi vẫn trong giai đoạn tìm hiểu nhau mà thôi .

Ngày nào Hoàng cũng qua chở tôi đi học ,sau đó rước tôi về ,rồi lại chở tôi đi học ,rồi lại rước tôi về .Riết rồi mọi thứ trở thành như một thói quen .Thế nên dù lên cấp ba ,bọn tôi vẫn dính với nhau như sam .Đến lúc thi tuyển sinh còn chọn chung một trường.Vì thân nhau như thế ,với lại Hoàng cũng đàng hoàng và còn là học sinh ưu tú của trường nên mẹ tôi cũng không hay càm ràm gì về cậu ấy cả mà lúc nào cũng cười tươi như hoa vì đinh ninh rằng bọn tôi chỉ đơn thuần là bạn bè thân thiết giúp đỡ nhau trong học tập .Nhưng thật ra là “Đúng như thế cơ mà!” ,bọn tôi có đen tối gì đâu cơ chứ ^^

Thế mà ông ngoại tôi vẫn hay “đùa”

_Thằng Hoàng nó “mê” mày rồi

Nghe thấy thế ,mẹ tôi vẫn thường hay tỏ ra cáu gắt mà bảo rằng

_Mới bây lớn ,ba bảo “mê” là “mê” thế nào .Lo mà học hành cho đàng hoàng đi đấy !

Lúc đó tôi chỉ biết im thin thít và quay sang “dòm” ông ngoại .Thấy thế ông chỉ nhún vai rồi cười “hê hê” với tôi như kiểu

_Tao không biết gì đâu nghén bây

“Ông ngoại thiệt tình”Tôi lẩm bẩm rồi lủi lủi theo ông đi lên phòng lấy bài ra mà học .Nhà chỉ có mẹ và ông ngoại ,còn ba tôi thì ở nước ngoài mấy năm nay rồi biệt tăm mà không thấy về nhà .Có mấy lần tôi dò hỏi mẹ ,nhưng mẹ không nói gì mà chỉ im lặng ,làm cho tôi cũng buồn theo .Lúc đấy tôi cũng không muốn hỏi nữa và mặc kệ dụ đó luôn , “Chắc ba sẽ trở về !Một ngày nào đó ,và có lẽ là sớm thôi!”Tôi nhủ thầm

Đang ngồi bâng quơ làm bài anh văn trước cửa sổ ,tự dưng cái điện thoại của tôi vang lên bài “When I was your man” của Bruno Mars

Same bed, but it feels just a little bit bigger now
Our song on the radio, but it don’t sound the same
When our friends talk about you all that it does is just tear me down
Cause my heart breaks a little when I hear your name
And it all just sound like uh, uh, uh

_Bé Hoán is calling …..Thì ra là Hoàng , “Bé Hoán” là cái tên mà tôi đặt cho cậu ấy ,bởi vì khuôn mặt ngô ngê như con nít cộng thêm cái tên Hoàng dài quá nên tôi không thích gọi cậu ấy như thế mà chỉ gọi là Hoán cho đỡ tốn nước bọt .Hehe ^O^

“Giờ này gọi mình chi ta” Tôi nghĩ .Nhà tôi và nhà cậu ấy chỉ cách nhau một con hẻm .Tính về “khoảng cách” thì từ nhà cậu ấy đến nhà tôi chỉ mất năm phút là cùng “Có gì qua đây nhà mình nói cũng được vậy ,cần chi gọi điện thoại cho tốn tiền chơi vậy choỳ”Tôi lèm bèm rồi vội nhấn nút nghe

_Alô ,gì đấy bé Hoán .Tôi nói vọng qua đầu dây bên kia

_Đi ăn kem “Thiên Lý” với tớ không .Và đừng gọi tớ là bé HOÁN ><.

Cậu ấy có vẻ bực bội vì chưa quen với cách gọi này thì phải ^^

Kem ở đâu thì tôi không biết ,nhưng kem ở “Thiên Lý” là tôi thích nhất ,nên không cần suy nghĩ gì nhiều liền gật đầu cái rụp ,và không quen hỏi thêm một câu

_Ai khao ,keke

_Vâng là tớ ,thưa chị Tủn!-Tủn là tên gọi của tôi ở nhà ,cái tên Đỗ Phương Thanh của tôi mới đẹp làm sao vậy mà không hiểu sao ông ngoại và mẹ lại “gói gém” thành một từ cụt lủn là “Tủn” .Thiệt là ><

_Tủn cái đầu cậu ,đó là tên ở nhà của tớ ,ai cho phép cậu gọi cơ chứ .

_Haizzz ,được rồi .Chán cậu ghê ,năm phút sau tớ hạ cánh trước nhà cậu đấy .Lẹ lên Tủnnnnnnnnnn.Cậu ấy không quên nhấn mạnh và kéo dài cái tên Tủn của tôi

_Biết rồi !Tôi bực dọc dập máy

Không biết hôm nay có chuyện gì mà Hoàng lại mời tôi đi ăn kem nữa .Lâu lắm rồi tôi và cậu ấy mới đi ăn kem với nhau ,vì dạo này bận lo thi học kì tới tấp ,chẳng có thời gian đâu mà hít thở nữa là đằng khác .Mới hôm qua thi xong môn cuối cùng ,nên giờ này mới có thời gian rảnh mà ngồi xả hơi thế này đây .

_Tủn ,xuống mẹ biểu .Mẹ tôi kêu

Tôi vừa mới thay đồ xong liền vội vã chạy xuống cầu thang xem xem mẹ kêu gì

_Dạ ,con xuống ngay đây .Tôi đáp

_Con đem đồ này tới nhà dì Ba biếu giúp mẹ .Mẹ tôi vừa loay hoay trong bếp vừa bảo

_Dạ ,nhà dì Ba á .Từ nhà mình ra ngoài đó tới một tiếng mấy lận đó mẹ .Tôi nói rồi quay sang dòm mẹ ,không tin là mẹ kêu tôi đạp xe ra ngoài quận một giờ này ==’

_Lớn rồi ,tập làm đi ,đi biếu cho dì Ba giúp mẹ gói quà này này .Mẹ tôi nhìn tôi rồi chỉ chỉ vào cái hộp màu xanh có gắn cái ruy băng

Tôi chưa kịp định thần lại thì

_Reeng ,reeng ,reeng .Ai đó bấm chuông cửa nên tôi liền chạy ra mở cửa

Là bé Hoán ==’ ,tôi nhìn cậu ấy như muốn mếu vì không thể đi ăn kem “Thiên lý” chùa được nữa.Vậy mà cậu ấy vẫn nhăn răng ra cười ngô ngê ,không thèm để ý đến sắc mặt tôi đang méo mó ra sao vì mẹ bắt tôi đạp ra tận quận một

_Hi Hoán ,tớ không đi được rồi .Tôi nhìn cậu ấy vẻ mặt tiếc nuối ,nụ cười trên mặt cậu ấy tắt ngủm

_What !Tại sao.Cậu ấy thì thầm vì sợ mẹ tôi nghe thấy rồi lại bảo hai đứa tôi “mê” nhau ==’.Tôi chưa kịp “trả lời trả vốn” gì với Hoàng thì mẹ tôi la lên

_Ai đấy !Sao không mời Hoàng vào nhà mà hai đứa thập thò ngoài cửa thế hả ?Mẹ tôi nói

_Dạ .Tôi ủ rủ mở cửa cho cậu ấy vào nhà .Hoàng dắt xe vào nhà rồi ngước lên gãi gãi đầu ,cười với mẹ tôi

_Cháu chào cô ạ !Cậu ấy chào mẹ tôi một cách lễ phép .Mẹ tôi không nói gì chỉ cười nhẹ rồi bảo

_Cháu sang nhà cô có việc gì không

_Dạ ….d….ạ….. cháu muốn…..dẫn Tủn..à..không ….Thanh đi ăn kem tí xíu thôi ạ!Cậu ấy lắp ba lắp bấp rồi bối rối dòm mẹ tôi

_Chắc không được rồi .Cô nhờ Thanh đem đồ đi biếu giúp cô ở quận một rồi

_Thế ạ ,vậy ….vậy….thì ….Cậu ấy cắn môi đăm chiêu suy nghĩ

_A !Hay cô để cháu chở bạn ấy đi biếu đồ giúp cô cho rồi…rồi …sẵn tiện tụi con đi ăn kem tí xíu rồi …rồi chốc nữa cháu chở bạn ấy về liền ạ !

_Bảy giờ thôi nhé !Mẹ tôi cười với cậu ấy ,cuối cùng mẹ cũng cười rồi .Hehe ^^

_Dạ ,bảy giờ .Cậu ấy gãi đầu rồi quay sang huých tôi

_Được rồi ,đi thui .Hoàng nói rồi dắt xe ra cửa

_Vậy con ….co….n đi nha mẹ .Tôi ngó mẹ và chỉ chỉ ra cửa

_Ờ ,đi đi ,về đúng giờ đó .Hong tui tét vào mông cho mấy cái .Mẹ tôi xoa đầu tôi,lần đầu tiên thấy mẹ cười vui vẻ như thế ,lâu lắm rồi mẹ mới dễ chịu với Hoàng và tôi .Chắc tại kì này tôi thi tốt,nên mẹ phóng thoáng cho tôi với cậu í đây mà .Keke ^<^

Tôi bái bai mẹ rồi cầm theo gói quà cho vào xe đạp của Hoàng ,rồi vỗ vai ra hiệu cho cậu ấy đi

_Đi đi ,bé Hoán .Tôi trêu cậu ấy

_Tớ là Hoàng không phải Hoán

_Tớ thích Hoán .hehe .Tôi nói mà không nghĩ gì

_Thiệt không .Hoàng hỏi

_Cái gì thiệt !Tôi ngu ngơ hỏi ,tôi vốn dốt “ẩn dụ” mà

_Đồ Tủn ngốc !Cậu ấy rủa tôi ==

_Đã bảo đừng gọi Tủn

_Tớ thích thế !Cậu ấy vừa đạp xe vừa la làng khi bị tôi véo

_Tủn cái đầu cậu ,lo chạy đi .Tôi nói rồi đánh vào vai cậu ấy thùm thụp .Thiệt tình !

Bốn giờ bọn tôi mới tới nhà dì Ba ,nhà dì ở tuốt Phú Nhuận ,xa ơi là xa .Làm cho tôi với Hoàng đạp bỡ cả hơi tay .À không!Chỉ có Hoàng bỡ hơi tay thôi chứ tôi có đạp gì đâu mà bỡ nhỉ .Cậu ấy mệt quá trời ,mồ hôi nhễ nhại,lưng ướt hết trơn .Nên khi tôi đem biếu quà cho dì Ba ,dì liền kêu hai đứa vào nhà nghỉ mệt ,không thèm hỏi xem Hoàng là ai hay gì hết .Chắc tại thấy cậu ấy tội nghiệp quá ==’Ôi Bé Hoán!

Uống nước ,nghỉ mệt xong là tới năm giờ .Bé Hoán và tôi chào dì Ba đi về ,trước khi về dì hỏi tôi

_Ba con về chưa

_Dạ ……..chưa .Tôi chần chứ rồi cũng thốt lên được chữ “chưa” nặng trĩu

_Ờ !Thôi con đừng buồn ,nói mẹ dì cảm ơn nghen .Đưa cái này cho mẹ con .Nói rồi dì lấy cây viết ,ghi ghi gì đấy ,chắc là số điện thoại rồi đưa cho tôi ,

_Con biết rồi !Tôi cầm tờ giấy rồi chào dì ra về

_Tụi bây ráng học nghen hong ,đừng có yêu đương nhăng nhít gì đấy .Mẹ bây buồn đó .Dì nói

_Hehe ,tụi con làm gì có yêu đương nhăng nhít gì đâu dì .Tự dưng Hoàng lên tiếng

_Ai nói mày đâu mà xía dô cái thằng oắt con này ,bộ bây nhột hả !Dì mắng yêu Hoàng ,sao dì thân với cậu ấy nhanh vậy @@

“Bé Hoán biết lấy lòng người khác thật”Tôi nhủ

_Hehe ,có đâu dì .Cậu ấy lại gãi đầu rồi cười lộ ra hai cái đồng tiền mà không phải đứa con trai nào cũng có .Giờ tôi mới thấy Hoàng cũng khá là điển trai ấy chứ !Thảo nào con gái ai cũng thích làm bạn với cậu ấy .Chỉ có tôi là suốt ngày đánh cậu ấy như tàu lá chuối .==’

_Thôi ,tụi bây về đi ,kẻo trễ rồi mẹ lại la .Rảnh rỗi thì ghé nhà dì chơi .Dì cất tiếng làm tôi giật mình

Nói rồi tụi tôi chào dì đi về .Giờ thì đi ăn kem “Thiên Lý”.Tôi phấn khởi giống như con nít được cho kẹo

Tới nơi ,như thường lệ ,tôi sẽ chỉ ăn mỗi kem Sô-cô-la ,còn cậu ấy sẽ ăn kem dâu

_Con trai gì mà ăn kem dâu ==’.Tôi dòm vào ly kem cậu ấy rồi nói

_Kệ tớ !Lo ăn đi chị Tủn

_Xí !Tôi không thèm nói nữa và tập trung vào chuyên môn

Hôm nay quán vắng hơn mọi khi ,ánh đèn lấp lánh hồng hông ,vàng vàng ,xanh xanh làm cho tôi có cảm giác bình yên lạ thường .Đã vậy trong quán còn du dương bài Kiss The Rain nữa chứ .Không khí vô cùng tĩnh lặng và ngọt ngào .

_Ê!Ăn nữa đi .Tôi dụ bé Hoán

_Hả ,ăn nữa .I have no money .Nói rồi cậu ấy cốc vào đầu tôi cái bốp

_Đau ,điên à !Tôi dỗi

_Haizz,mà hôm nay kêu tớ ra ăn kem có gì hông !Một lúc sau tôi hỏi

_Hông có !Thích thì kêu ra ăn chơi vậy đó .Ăn cho đời tươi xanh mà !Hoàng nói rồi cười tíu tít

_Cười cười cười ,suốt ngày cười.Tự dưng tôi khó chịu khi cậu ấy cười ,vì gần đây mỗi khi cậu ấy cười là tôi thấy có gì đó kì kì ,khó tả lắm

_Dzô diên !Tớ mắc cười thì tớ cười thui ,có liên quan gì đến Tủn

Tôi im lặng ,không hiểu sao mình lại vậy ,tự dưng lại cáu với cậu ấy .T_____T

_Đi dzìa !Tôi lên tiếng

_Sao dzị!Hoàng hỏi

_Thì ăn xong dzề ,chứ sao ,hỏi lạ !Tôi lại cáu với cậu ấy ,sao vậy nhỉ >___<

_Ờ!Để tớ tính tiền .Bé Hoán nói

_Thui để tớ trả phần tớ .Tôi nói rồi lấy tiền ra,không để ý đến sắc mặt của Hoàng

_Cất dzôôô!Lẹẹẹẹ .Cậu ấy rít lên ,làm tôi hết hồn rụt cả tay lại

Giận rồi !T.T

Hôm nay tôi bị sao thế nhỉ .Thường đâu có vậy đâu !

Bọn tôi đi về ,giờ chỉ mới năm giờ ,Hoàng im ru suốt dọc đường ,không nói câu nào ,làm tôi thấy ngột ngạt vô cùng nên đành lên tiếng trước

_Ê!tôi kéo áo cậu ấy

_Còn giận hả.Tôi hỏi

_Ừ!Hoàng đáp cụt lủn

_Thôi đừng giận !Tôi năn nỉ

Cậu ấy im ru ,đáng lẽ tôi nên biết là cậu ấy ghét cái cách tôi dành trả tiền thế nào cơ chứ .Hix .

_Lần sau đừng có như vậy nữa nghe chưa .Đã bảo tớ khao mà .Biết chưa Tủnnnnn.Cậu ấy dừng xe lại cái két và nói với tôi

Tôi ngồi im ru ,không dám hó hé gì ,vì rõ là lần này tôi sai mà ,chơi thân với nhau hai năm rồi mà tôi còn làm cái điệu bộ khách sáo kiểu đó ,hỏi sao mà Hoàng không tức cho được

Vì còn sớm nên hai tụi tôi dắt nhau ra bờ kè ngồi chơi .Gío mát rười rượi làm tóc tôi bay từa lưa .Vì hồi nãy trước khi đi tôi có đem theo mấy chục ngàn phòng hờ trong người nên liền lấy ra mua cây cà lem ngồi ăn ngon lành dưới con mắt trợn tròn của Hoàng

_Còn ăn được nữa sao ?

_Chứ sao ,Tủn mà .Tôi nói rồi nhe răng cười ,miệng dính tùm lum kem ,bỗng dưng Hoàng với tay sang lấy khăn giấy chùi miệng cho tôi .Lúc đó tự dưng tôi có cảm giác như mình bị “tê liệt” vậy ,cứng đờ hết cả người .Trông thấy vẻ mặt “ngu ngu ngơ ngơ” đó của tôi Hoàng liền cốc vào đầu tôi cái cốp ,làm tôi tỉnh hồn luôn

_”MÊ”tớ rồi à!Hoàng nói ,nhấn mạnh chữ “MÊ” ==’

_Ai thèm “mê” bé Hoán như cậu chứ.Tôi đáp lại rồi quay mặt sang chỗ khác ,thưởng thức tiếp cây cà lem trên tay

Ngồi một lúc mà đã sáu giờ chiều ,lúc này Hoàng mới mở miệng nói

_.Anh trai tớ vừa gửi suất học bổng về ,tớ đi thi thử ,đậu rồi ,hai tuần sau tớ đi du học .Hoàng thì thầm với tôi

Mắt tôi tròn xoe ,đi du học ,bé Hoán sao ? “Cậu ấy đi rồi ai ở đây kèm môn Toán cho tôi ,cậu ấy đi rồi ai dẫn tôi đi ăn kem như bây giờ ,cậu ấy đi rồi ai an ủi tôi mỗi khi làm bài không tốt cơ chứ .Không chịu đâu” >___< @@ Đầu tôi quay mòng mòng

Tôi im lặng không biết nói gì ,chỉ biết quay sang ngó cậu ấy chết trâng

_Tớ định không đi ,ở lại đây chơi với Tủn của tớ .Cậu ấy nói rồi quay sang kéo căng khuôn mặt đang bí xị của tôi

_Ai là Tủn của cậu chứ >< Tự dưng tôi cáu với cậu ấy

_Cậu đi đi ,đó là cơ hội của cậu mà ,đâu thể bỏ lỡ thế được .Tôi vừa nói vừa ngó lơ lên trời

Hòang im lặng ,cậu ấy dòm tôi ,rồi nói tiếp

Ứ! thì tớ sẽ đi du học vậy .Nhưng trước khi đi tớ muốn biết câu trả lời của cậu

_Cậu trả lời gì ?Tôi hỏi một cách ngạc nhiên

_Thì …thì….cậu với tớ đó …đó .Hoàng lại bắt đầu ấp úng ,vò đầu bức tai .

_Là sao ??Tôi ngốc thiệt ,nhưng biết sao được ,tôi vẫn không hiểu cậu ấy nói gì thì làm sao mà trả lời ><
_Tùn ngốc !Do you love me ?Cậu ấy kéo tôi lại và nói nhỏ vào tai tôi

_Hả ??Lo..ve…gì chứ .Tôi bị nấc cục ,ugh ugh
Cậu ấy dòm tôi rồi cười ha hả vì khuôn măt ngốc nghếch như con ếch của tôi lúc bấy giờ .Tôi đánh cậu ấy như điên ,ugh ,ugh ,ugh ,tôi nấc cục liên tục >< Ghét ghê ,tự dưng ,cái tên Hoán đó ,Love love gì chứ ,nghe ơn ớn làm sao

Thế là cậu ấy đèo tôi vào nhà ,trước khi cậu ấy về còn không quên tặng cho tôi một câu “đề nghị”

_Trả lời tớ sớm nhé ,hai tuần nữa tớ đi rồi .Bye Tủn Hơ ni.Nói rồi cậu ấy nháy mắt với tôi ,rồi vụt đi thiệt nhanh ,để lại tôi ngẩn tò te trước cổng nhà

_Hơ ni cái đầu cậu .Tôi la lên khi cậu ấy đã đi khuất

Ông ngoại và mẹ tôi đã đứng từ phía sau tự bao giờ ,làm tôi giật cả mình

_Ông thấy rồi nhé !Ông ngoại cười đầy ẩn ý

_Con với cái ,về trễ thế hả .Mẹ tôi cằn nhằn

_Trễ năm phút thôi mà mẹ .Tôi nũng nịu

_Năm phút hong phải thời gian hả .Cãi đi tui tét vào mông bây giờ.Đi dô nhà

_Yes ,mom.Tôi nói rồi lon ton chạy dô trong

Tối hôm đó nhà tôi ngủ trễ ,tâm sự với mẹ ,sẵn tiện đưa cho mẹ tờ giấy mà dì Ba nhờ gửi .Rồi kể mẹ nghe về dụ dì Ba hỏi về ba cho mẹ nghe .Mẹ không nói gì hết mà lại chơi trò “im lặng” với tôi .Tôi cũng im luôn ,hai mẹ con không nói gì hết .Nghĩ nghĩ sao tôi hỏi mẹ về chuyện của Hoàng

_Mẹ ới ơi ơi ,hôm nay con ngủ với mẹ nha .Tôi đúc đầu vào phòng của mẹ trong khi mẹ đang ngồi tính toán gì đó

_Gì đây cô hai ,sao hôm nay lại đòi ngù với tui

_Hêhê ,mẹ này !Có gì đâu ,chỉ là …

_Chỉ là sao ?Mẹ tôi gặng hỏi khi tôi đang lăn đùng đùng trên giường

_Chuyện của Hoàng đó mẹ

Mẹ ngạc nhiên ,quay sang tôi

_Nó nói nó thích con phải hong? .Mẹ tôi hỏi làm tôi có chút bất ngờ ,vì thường tôi thấy mẹ không thích đề cập về mấy chuyện “tình cảm “ với tôi

_Dạ ,không hẳn là như vậy. Tôi ấp úng

_Hai tuần sau cậu ấy đi du học rồi ,và cậu ấy nói là muốn biết câu trả lời của con .Tôi nói với mẹ
_Mẹ không thích con dính vào chuyện tình yêu vào lúc này ,nhưng nếu nó đến thì mẹ cũng không thể cản được .con phải tự quyết định thôi.Nếu con thích nó thì cứ nói thích,không thì nói không .Đó là tình cảm của con mà ,sao hỏi mẹ được

_Nhưng ,con không biết mình có “yêu” cậu ấy hay không .Tôi thốt ra từ đó một cách khó khăn và cảm thấy ớn lạnh

_Yêu gì .Tụi con thì chỉ có thể là “thích” chứ không thể nào là “yêu” được.Vì tình yêu nó lớn lắm ,con chưa hiểu hết được đâu

_Thế vậy như thế nào là thích hả mẹ ?Tôi ngô ngê hỏi mẹ

_Thì như tụi con bây giờ thì gọi là thích đấy .Mẹ tôi nói rồi xoa đầu tôi ,cười khúc khích

_Hở@@ .Tôi tròn mắt nhìn mẹ ,tôi không hiểu gì hết ,nhưng tôi biết một điều rằng tôi rất cần bé Hoán của tôi ,nếu cậu ấy đi du học thì chắc chắn tôi sẽ nhớ cậu ấy đến phát khóc luôn ấy .Tôi nghĩ rồi nói cho mẹ nghe về điều đó

_Vậy chắc là con thích nó rồi.Giờ thì ngủ đi ,hỏi nữa tui phét vào mông mấy cái giờ ,nhiều chiện quá rồi đó nghen .Mẹ tôi chỉ vào trán cho tôi nằm xuống rồi ngồi bên cạnh tôi .

_Nếu mẹ là con thì mẹ có chờ cậu ấy không

_Có chứ ^^ Giống như mẹ vẫn đang chờ ba con đó thôi.Mẹ tôi mỉm cười dịu dàng ,chưa bao giờ tôi thấy yêu mẹ đến thế .Ôi mẹ thiệt là tuyệt dzời!


Tối đó khi mẹ đã ngủ ,tôi vẫn không tài nào ngủ được ,vì mãi suy nghĩ về lời mẹ nói. “Tôi có thích Hoàng không nhỉ” .Thích ,không thích ,thích ,không thích …..Mệt muốn điên !Thế là sáng hôm sau mặt tôi phờ phạc như gấu trúc ,Hoàng thấy thế liền hỏi

_Cái gì thấy ghê vậy nè !bé Hoán la lên

_Hơhơ ,hehe ,hi Hoán .Tôi cười với cậu ấy khi vẫn còn đang ngái ngủ

Mấy ngày sau đó ,tụi tôi vẫn bình thường như ngày nào ,tôi cũng quên mất vụ “trả lời” với cậu ấy .Cho đến ngày tổng kết năm học

_Chiều nay tớ bay rồi ,Tủn ngốc !Cậu có câu trả lời chưa .Cậu ấy hỏi tôi

_Dzồi !Khà khà ,tôi cười ,mà thiệt ra là có đâu ,tôi nói thì nói vậy thôi

_Hả ,thiệt hong .Cậu ấy thắng xe cái két thả tôi xuống trước cửa nhà

_Thiệt !Chiều mấy giờ cậu bay

_Ba giờ ,sân bay Tân Sơn Nhất

_Ok !Đợi tớ .Tôi nói rồi vụt vào trong

Ba giờ tới nhanh như cắt ,tôi không muốn chút nào .Tôi muốn chia tay bé Hoán của tôi .Hix .

Tôi đã chuẩn bị tươm tất đâu vào đó rồi .Hôm nay tôi quyết định sẽ mặt cái đầm màu đỏ chóe cho bé Hoán ấn tượng khó phai ,dù qua bên kia thế giới cũng không quên được tôi .hehe ^^

Ra sân bay mà mặt mày tôi chù ụ như đưa đám .Khiến cho Hoàng phải dùng biện pháp kéo căng da mặt tôi lên

_Cười xem ,Tủn Hơ ni !!

_Hơ ni cái đầu cậu .Tôi gạt tay cậu ấy ra rồi vùi vào trong túi Hoàng tờ giấy màu hồng mà tôi đã chuẩn bị sẵn ,

Lúc cậu ấy định mở ra đọc thì tôi liền ngăn lại

_Đến nơi rồi hãy đọc .Hén ,hứa đê

Tôi cười nhăn răng rồi bắt Hoàng hứa ,cậu ấy gật đầu cái rụp rồi nhét lại vào trong túi

_Đến giờ rồi ,tớ phải đi .Bái bai ,ở lại mạnh giỏi nghen Tủn .Hì !Cậu ấy cười với tôi sau khi đã tạm biệt gia đình xong ,tôi thấy mẹ câu ấy khóc mà cũng muốn khóc theo .Hjx .Đồ Hoán đáng ghét ,ai bảo học giỏi quá chi cơ chứ !Tôi thầm trách cậu ấy

Bỗng dưng cậu ấy ôm tôi ào lòng ,ấm áp đến lạ thường ,giống như tôi đang được một con gấu bông ôm vào lòng vậy .Tự dưng tôi bật khóc ,nước mắt nước mũi từa lưa

_Huhu .Cậu ấy nhái tôi ><

_Hoán đáng ghét ,Đi đi !Tôi đuổi cậu ấy

_Không đi .Hoàng cười nhăn răng với tôi

_Điên à .Đi đi .Hoán lưỡng lự một chút rồi cũng quay lưng đi ,không quên vẫy tay chào tôi

Tớ sẽ chờ cậu ,bé Hoán à!Dù bao nhiêu năm đi chăng nữa .Học giỏi ,về rồi tớ sẽ cho cậu câu trả lời

Trong tờ giấy màu hồng ấy ,tôi đã viết cho bé Hoán của tôi như thế ^^

Đúng !

Tôi sẽ chờ cậu ấy

Đến lúc đó thì tôi có thể biết được tình cảm tôi dành cho cậu ấy là gì

Còn bây giờ thì chưa

Vì thế nên tôi sẽ chờ bé Hoán của tôi

Một năm

Hai năm

Ba năm

Chà !Lâu thật đấy

Nhưng vì cậu ấy là người bạn thân tốt nhất mà tôi có nên tôi sẵn sàng làm như thế

Và có lẽ

Chỉ là có lẽ thôi

Bé Hoán chính là “yêu thương” mà tôi không cần phải tìm kiếm chi cho xa

Ừ, MẸ ANH PHIỀN THẬT!


- Anh về ngay đi, em hết chịu nổi rồi, mẹ anh phiền thật.



- Uhm, mẹ anh phiền thật, bây giờ anh đang có cuộc họp quan trọng, tối về anh sẽ giải quyết nha em.

Tiếng đầu dây bên kia dập máy nghe có vẻ rất tức tối, anh buông thõng người ra sau ghế, ở bên kia cô nhìn ra phía cửa như đang cố nuốt trôi một cái gì đó vào mình.

- Anh nhìn đi, đó, đây này, hôm nay em sắp, ngày mai em xếp, cứ một người dọn, một người lại bày ra như vậy, ai mà chịu nổi. Em sắp điên rồi đây. Cô vò đầu trong 1 trạng thái vô cùng tức giận, anh lại gần cô, lấy tay xoa xoa 2 bờ vai gầy gầy, cô hất chúng ra.

- Em vào đây – Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo vào phòng, khép hờ cửa, anh lấy xuống 1 chiếc hộp được đặt trên nóc tủ, lấy tay phủi nhẹ, anh nhìn cô mỉm cười.

- Mẹ phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé, còn bây giờ để anh cho em biết mẹ chúng ta phiền đến mức nào.

Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là 1 xấp hình, anh lấy ra 1 tấm đã cũ, nhưng chẳng hề dính tí bụi nào, cô tò mò nhìn vào tấm ảnh.

- Em thấy không, đây là tấm hình mà Dì anh đã chụp lúc anh sinh ra, Dì kể vì mẹ yếu nên sinh lâu lắm, mà sinh lâu chắc là đau lâu em nhỉ, mà mẹ phiền thật, cứ la hét ầm ĩ cả lên, ai mà chẳng sinh. Dì còn nói, mẹ yếu lắm, nếu cứ cố sinh thì sẽ nguy hiểm cho người mẹ, bác sĩ đã nói như vậy rồi vậy mà mẹ vẫn cố cãi ” Không, con tôi phải ra đời, tôi phải sinh”, mẹ anh phiền thật đó.

Cô nhìn tấm hình, bàn tay cô nhẹ bỗng, rồi cô nhìn anh, trong mắt anh chứa 1 điều gì đó rất lạ. Anh cẩn thận bỏ tấm hình đó qua 1 bên, lấy 1 tấm khác cho cô xem.

- Em nhìn nè, đây là bức ảnh chụp lần đầu tiên anh bú mẹ, anh chẳng thấy ai phiền như mẹ cả. Bà nội, bà ngoại nói cả rồi, mẹ yếu, không đủ sữa để cho anh, uống sữa bình đi, ở đó mà dưỡng sức, nhưng 1, 2 cứ khư khư giữ anh vào lòng ” Không, con con nhẹ cân, phải bú sữa mẹ mới tốt”. Ai nói gì cũng cãi em nhỉ, nếu không anh được uống sữa bình rồi, sữa bình phải ngon hơn chứ, mẹ anh phiền thật.

Bàn tay cô run run, cô thấy ánh mắt của người mẹ trong bức ảnh ánh lên vẻ rất hạnh phúc, 2 bàn tay cô ta cứ giữ chặt đứa bé. Cô nhìn anh không nói gì cả.

- Còn nữa đây này – Anh lại lôi ra 1 tấm khác nhìn vào đó.

- Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, con nít hơn 1 năm ai chẳng chập chững biết đi, mẹ cứ làm như chỉ có con mẹ mới làm được điều đó không bằng. Ba kể mẹ cứ gặp ai là cũng hí hởn khoe ” Thằng cu Tin nhà tôi đi được rồi, nó biết đi rồi đó “. Bộ mẹ không thấy phiền hay sao em nhỉ? – Bờ môi cô như muốn nói một cái gì đó nhưng cổ họng thì ứ nghẹn lại, bức ảnh đứa trẻ con chập chững đi về phía mẹ trong tấm hình, cô nhìn mãi.Ba còn kể, từ ngày anh bắt đầu bi bô tập nói rồi gọi được tiếng mẹ là nguyên những ngày sau là một chuỗi điệp khúc ” Cu Tin gọi mẹ đi, gọi mẹ đi cu Tin”, mẹ phiền quá đi mẹ à, anh mỉm cười xoa nhẹ vào bức ảnh, mắt anh đang long lanh thì phải.

- Đây nữa, đây nữa này – Anh lôi ra nguyên 1 xấp, nhiều lắm, rất nhiều ảnh- Em thấy mẹ anh phiền ghê chưa, chụp làm gì mà lắm ảnh vậy không biết, lần đầu tiên anh vào mẫu giáo, có phiếu bé ngoan, rồi tiểu học, trung học, nhận bằng khen, em coi đi, đủ trò trên đời, coi hình của anh có mà đến tết mới xong, anh phì cười, ” mẹ anh phiền nhỉ “?

Cô nhìn anh, anh không cười nữa, anh cầm 1 tấm hình lên nhìn vào đó rất lâu, cô thấy nó, 1 tấm hình rất đạp, anh rất đẹp trong bộ áo tốt nghiệp cử nhân, anh lúc đó trông điển trai quá, cao ráo, nhưng…

- Em có thấy không? Tóc mẹ anh đó, rối em nhỉ ? Còn áo quần nữa này, cũ mèm…- Cô nghe thấy giọng anh trở nên khác đi, không đều đều như lúc ban đầu nữa, đứt quãng. Cô nắm lấy tay anh.

- Năm 15 tuổi, ba bỏ mẹ con anh lại, rồi lúc đó, mọi thứ trong nhà trở nên không có điểm tựa, anh đi học, mẹ bắt anh phải học…Em không biết đâu, anh xin nghỉ nhưng mẹ không cho, phiền như vậy chứ. Mẹ cứ sáng sớm đi phụ quán cơm cho người ta, trưa ăn 1 chén cơm thừa trong quán để dư tiền cho anh học thêm ngoại ngữ, rồi chiều đến chạy đi giặt đồ cho những bà mẹ không phiền khác, để họ đi mua sắm, cà phê, giải trí…- Giọng anh lạc hẳn – Còn nữa em ạ, tối đến mẹ lại tiếp tục đi làm lao công đường phố, sáng sớm mới về chợp mắt được 1 tí thôi, vậy đó…Em thấy mẹ anh khỏe không?

” Tách”, 1 giọt nước rơi xuống trên tấm hình, mắt cô cũng nhòe đi, khác thật, 1 bà mẹ trẻ với gương mặt xinh đẹp lúc đứa con mới bi bô tập nói, và cũng với gương mặt phúc hậu đó nhưng giờ làn da đã nhăn đi, khuôn mặt gầy hẳn khi đứng cạnh cậu con trai lúc chuẩn bị ra trường.

- Anh à – Bàn tay cô nắm lấy bàn tay run run của anh.

- Em có thấy tay mẹ rất yếu không, anh chẳng bao giờ kể em nghe nhỉ. Khi 5 tuổi, anh đùa nghịch chạy nhảy lung tung, lúc đuổi bắt cùng cô nhóc hàng xóm anh đã trượt chân ngã từ cầu thang xuống. Lúc đó, anh chẳng thấy đau một chút nào cả, chỉ nghe một tiếng kêu rất thân quen, em có đoán được không, anh đang nằm trên 1 thân thể rất quen…mẹ anh đó. – Cô sững người lại, nước mắt cô trào ra, rơi xuống ướt đẫm tay anh.

- Em à, mẹ anh phiền vậy đó, phiền từ khi anh chuẩn bị lọt lòng cho đến khi anh gần đón đứa con đầu tiên của mình, chưa hết đâu, mẹ sẽ còn phiền cả đời em ạ, bây giờ lớn rồi mẹ vẫn cứ lẽo đẽo theo anh dặn đủ thứ em không thấy sao, cơm phải ăn 3 chén, đi xe phải chậm thôi, đừng có mà thức khuya quá. Mẹ anh phiền thật, ngày mai mình đưa mẹ đến viện dưỡng lão em nhé.

” Anh “, cô ôm chặt lấy anh, cô òa khóc nức nở, ” em xin lỗi “, anh ôm lấy cô vỗ về, vỗ về như ngày xưa anh vẫn thường được làm như vậy.

” Choang “- Anh và cô chạy nhanh xuống bếp.

- Mẹ xin lỗi, mẹ nghe con thèm chè hạt sen nên mẹ đi nấu, nhưng…Giọng mẹ run run không dám nhìn về phía trước, cúi người nhặt những mảnh vỡ vừa rơi.

- Mẹ à – Cô chạy đến nắm lấy bàn tay xương xương của mẹ – Từ nay mẹ đừng phiền nữa nhé, để con phiền mẹ cho – Cô ôm chặt mẹ, nước mắt thấm đẫm vai áo mẹ, mẹ nhìn anh, anh nhìn cô trong lòng của mẹ.

"Mẹ đã không sinh lầm con và con cũng đã không chọn nhầm dâu cho mẹ, phải không ạ?"

Bức thư tình gửi đến thiên đường


Địa cầu, ngày ...



Này biết ai không? Con bạn "hàng xóm" của mày đây. Khỏi nói cũng biết phải không? Vì làm gì có đứa nào đủ tử tế viết cho mày bức thư như thế này cơ chứ.

Mày có thấy tao ngu, tao điên? Tao hỏi thật đấy. Không phải là 15 phút bất thường đâu. Ấy... Chưa nói vì sao tao điên nhỉ.. Quên khuấy đi mất. Tại mày mà tao lộn lung tung cả lên.

Nhớ những ngày đầu tiên lên cấp III. Dứa nào mặt cũng nai nai, ngố tàu cả lũ. Nhìn cả lớp trông ai cũng mới toe, không thấy bạn cũ. Tao buồn gần chết. Khi xếp chỗ, tao với mày ngồi gấn nhau. Thế là tao thành "hàng xóm" của mày.

Suốt ba năm cấp III, mày là đứa duy nhất lắng nghe tao nói, chia sẻ tất cả với tao. Khi tao cười mày cũng cười (nói thật nhé. Mày cười trông kinh khủng lắm). Khi tao khóc thì việc duy nhất mày làm đó là ngồi mắng tao mít ướt.

Mà kể cũng lạ. Ba năm học, tao với mày cứ phải ngồi gần nhau. Tao không rõ kiếp trước có nợ nần gì mày không nữa, mà mày bám tao như đòi nợ. Trong khi lũ lớp mình đổi chỗ xòanh xoạch.

Mày còn nhớ hồi lớp mình cắm trại không? Tao thề với mày đó là ngày tao ghét nhất. Tại sao à? Tại hôm đó mày ra tay nghĩa hiệp... Xem nào .... Hôm đấy, tao xung phong bê cột dựng trại. Điên điên thế nào, tao lại va vào hòn đá to tổ chảng. Ngã oạch xuống sân. Chân trật khớp, đầu gối thì chảy máu bê bết.. Tao khóc quá trời... Mày đứng gần đó, vội vội vàng vàng bế xốc tao lên, đưa đến phòng y tế. Miệng mày cứ nói hoài: "chuyện vặt ấy mà. Không sao đâu, khỏi ngay thôi." Chân tao sưng vù. Đến phòng y tế thì không có giáo viên. Mày chạy tới, chạy lui để lau vết thương, băng bó cho tao. Nhìn mày lúc đó phong độ lắm cơ. Cho dù khi ấy trông mày cũng thảm hại lắm: đầu tóc rối bù, mặt nhợt đi vì sợ khi thấy máu của tao, quần áo xộc xệch lại còn dính máu nữa, dây giày thì tuột.... Nhưng đó là hình ảnh đẹp nhất của mày đó....

Kể từ lần đó tao say nắng. Suốt những năm cấp III, tao không dám nói ra. Vì sợ nếu mày biết thì tao và mày sẽ không được tự nhiên. Thế là tao đành câm như hến. Tao chỉ biết kể với cái Phượng...

Tao và mày vẫn vui vẻ.

Tao quyết định khi đỗ đại học thì tao sẽ nói. Trước ngày tao lên Hà Nội để thi, mày gọi điện cho tao và hỏi một câu hỏi mà đến giờ tao mới hiểu được ý nghĩa của nó: "Ngọc ơi! Tại sao lại có 18 tầng địa ngục mà lại chỉ có 9 tầng mây nhỉ? Không biết sau này, tao và mày sẽ ở chỗ nào của 18 tầng tối tăm hay là 9 tầng ánh sáng nhỉ?" Nghe câu nói đó của mày, tao tưởng mày bị điên: "Bộ tính tử tử hả cha nội?". Mày chỉ khẽ "Ừ !".

Tao đỗ đại học. Nhưng lại không thể gặp được mày. Tới hôm nhập học, tao lên trường rồi tự nhủ: "Cuối tháng này sẽ nói, sẽ nói..."

Rồi chưa gì, đầu ngay ngày hôm sau, con Phượng gọi điện lên cho tao: "Ngọc ! Mày và thằng Hùng không có hy vọng đâu. Đừng nghĩ đến nó nữa." Nghe câu nói của nó, tao tưởng nó đùa: "Con này, hôm nay hâm hả? Lâu không gọi điện, đến hôm gọi thì toàn nói vớ vẩn." Nhưng con Phượng giọng hơi run. Tao nghe thấy như nó khóc. Và nó nói: "Hùng đi rồi mày ơi! Nó mất rồi. Vừa sáng nay." Tao hận tao trước đó còn cười. Khi nghe tin đó, lỗ tai tao lùng bùng. Cả người tao cứng đờ. Các cơ trên mặt căng ra. Tao đờ đẫn. "Vậy là mãi mãi tao không thể nói ra được"

Bỗng bao nhiêu kí ức hiện về. Nụ cười, ánh mắt và cả cái khuôn mặt ngu ngốc của mày nữa... Tất cả.. tất cả...Từng thứ...từng thứ hiện lên rõ ràng.....

Sau này, tao mới biết hóa ra mày bị Ung thư di căn. Bệnh mày như thế mà tao lại chẳng hề hay biết. Cho đến khi cái Phượng nó bảo. Mày đã biết bệnh mình từ trước khi tốt nghiệp. Nhưng bênh đã nặng lắm rồi. Và ... và mày không muốn cuộc sống của mình sẽ chấm dứt trong bệnh viện nên đã không nhập viện. Mày muốn đựoc sống bên bạn bè và người thân.

Từ khi nghe tin của mày. Đầu óc tao điên đảo. Nước mắt lùa nhau rơi xuống .... Tao đã cố gắng tìm thật nhiều việc để làm và để không còn nhớ về mày nữa. Nhưng vô dụng... Tao vẫn nhớ, nhớ như in .......

Mà mày biết tao đang làm gì không? Dĩ nhiên là viết thư cho mày rồi. Nhưng tao vừa thả đèn trời đó. Hy vọng mày sẽ thấy. Đèn trời của tao đẹp lắm. Nó được làm bằng giấy in hình trái tim. Khi nào mày nhận được chúng thì nhớ "gửi thư" cho tao. Mà mày nhớ kể cho tao biết Thiên Đường như thế nào. Chắc đẹp lắm hả?

Dù đã quá muộn, nhưng ... nhưng .. tao vẫn muốn hét thật to để mày nghe thấy."Tao yêu mày... Tao yêu mày..."

Mày nghe thấy không?

Hừ... Ghét thật. Nước mắt lại chảy nữa ... Tao ước gì lúc này được nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của mày biết bao .....

Ước gì ..... ước gì tao đã không chần chừ. Ước gì tao đã nói ra tình cảm của mình ... Ước gì ngay lúc này đây, khi mà tao đang khóc được nghe mày mắng chửi thêm hàng vạn, hàng triệu triệu lần nữa........

Mày có nghe thấy tao nói gì không.....

Tao yêu mày ... Yêu mày .... mãi mãi .........

............................♥♥♥............................


Lý sự sinh viên nghèo



Một chàng sinh viên nghèo đói bụng quá không biết làm thế nào, túng làm liều chui vào một quán nước:

- Cho tôi một cái bánh giò.

- Có ngay! Chủ quán bê ra 1 cái bánh giò.

- Bánh bao thì giá cả thế nào?

- Như bánh giò.

- Thế thì đổi cho 1 cái bánh bao.

Chàng ăn xong cái bánh bao đứng dậy đi về.

- Ơ kìa! không trả tiền à?

- Tiền nào????

- Tiền bánh bao.

- Nhưng tôi đổi bằng bánh giò rồi cơ mà.

- Nhưng đã trả tiền bánh giò đâu

- Ơ hay! nhà chị buồn cười thật, Bánh giò nhà chị vẫn ở nguyên kia, tôi có ăn đâu mà bảo trả tiền.

Chả dấu gì bác



Có một ông lâu ngày đến nhà ông bạn thân chơi. Khách chủ gặp nhau chuyện trò rôm rả. Chủ kiếm trầu mời khách nhưng giữa cơi trầu chỉ có mỗi một miếng. Chủ khẩn khoản mời mãi, khách đành phải ăn.

Cách một thời gian sau, ông này nhớ bạn lại đánh đường sang thăm trả.

Thấy bạn đến, ông kia mừng lắm, mời lên nhà ngồi. Chuyện trò lại rôm rả.

Ông này cũng bày ra giữa cơi chỉ có mỗi một miếng trầu và khẩn khoản mời.

Ông khách khen cơi trầu đẹp và nể lời cầm miếng trầu lên tay ngắm nghía:

- Thứ cau của nhà bác chắc bổ vào dịp trời mưa nên nó lắm xơ nhỉ?

- Không đâu ạ, đó chính là miếng trầu bác mời dạo nọ đấy ạ. Tôi ngậm nên nó hơi bị giập ra.

Ai nịnh ai?



Một anh nhà giàu hỏi người nghèo:

- Tôi giàu anh có nịnh tôi không?

Người nghèo:

- Ông giàu mắc mớ gì đến tôi mà tôi phải nịnh ông?

Nhà giàu:

- Nếu tôi cho anh nửa gia tài, anh có nịnh tôi không?

Người nghèo:

- Lúc đó tôi giàu bằng ông rồi việc gì tôi phải nịnh ông.

Nhà giàu:

- Nếu tôi cho anh cả gia tài, anh có nịnh tôi không?

Người nghèo:

- Chắc chắn lúc đó ông phải nịnh tôi.

Siêu phẩm hài Đôrêmon chế phần 32

Cùng cười với Siêu phẩm hài Đôrêmon chế phần 32, hài hước, truyện cười, đô-rê-mon chế. Nguyên tắc sống của Nô: Đến thì "hi", Đi thì "bye"...






















Siêu phẩm hài Đôrêmon chế phần 31

Cùng cười với Siêu phẩm hài Đôrêmon chế phần 31, hài hước, truyện cười, đô-rê-mon chế. "Anh đang gọi điện cho một cô gái xinh đẹp nhất thế gian."































Tình yêu đi đôi tình dục

Hôn này ngày 20 tháng 6,tôi đang ngồi chơi uống trà đá thì bỗng những thấy một hình dánh quen thộc,vẫn khuôn mặt đó,vẫn nụ cười đó khiến tôi nhớ đến một người mà tôi đã từng làm chuyện đó với nàng và tôi vẫn chưa quên được cái cảm giác khi được hưởng thụ cái âm hộ nóng bỏng của nàng và ngày nào tôi còn được bú niếm,đút ra đút vào cái âm hộ nóng bỏng ấy ôi…..ôi nhớ quá đi.



 Tôi là một chàng trai tên Bắc,nhà ở đường phạm văn đồng và từ lúc dậy thì tới giờ tôi đã thấm nhuồn chuyện đó những chữa bao giờ tôi được làm chuyện đó cho đến một ngày, tôi vào học cấp 3 ở một trường tư thục ở hà nội và tôi đã gặp nàng ở đó.
Nhà nàng cách nhà tôi 5km bạn biết không nhà tôi với nhà nàng là lằm cùng trên một con đường,thế là cứ mỗi lần tôi đi học cũng rủ nàng đi cùng cứ thế thời gian chôi qua,cả tôi và nàng cũng không biết chúng tôi yêu nhau từ lúc nào,mà bạn biết không ở cái thời chúng tôi thì làm gì có điện thoại mà dùng chứ,cứ mỗi lầm tôi muốn dủ nàng đi học là tôi lại phải qua nhà nàng và la nối ầm lên(nghĩ cũng thật hay bạn à)bạn có biết không cứ mỗi lần như vậy nàng ra đi học là y rằng lại nở một nự cười mí tôi.

Mỗi khi nàng cười cứ một đóa hoa sen đang tỏa sáng ấy và cũng thật chùng hợp tên nàng cũng tên là Kim sen bạn ak.ui cái tên cũng như người vậy đẹp làm sao,cứ nghĩ tới nàng là tôi lại dớt nước bọt bạn(chết rồi dương vật cuả tôi lại lên rôi).nàng có một thân hình không thể tả nổi và tôi cũng không biết tả sao cho các bạn hiểu hết được,đang ở độ tôi dậy thì bạn ak,thần hình nàng thì khỏi chêu phải ngang mí thúy kiều ngày sưa bạn ak,cứ thế chôi qua chúng tôi càng thân nhau hơn,va rôi tôi cũng ngỏ lời quý mến nàng.chúng tôi đi chơi mí nhau nhiều hơn,cứ mỗi tối thứ bảy là tôi lại tới đớn nàng đi chơi đi xem phim, đi ăn che, đi hóng gió v…v ban ak.

Rồi có một ngày cũng nhứ các tối thứ bảy khác tôi tới đón nàng đi chơi những hôn nay lại khác các hôm khác nàng bảo nàng muốn đi hóng mat.chúng tôi đã đi tới một cũng viên và tôi Đã chọn một chỗ in tĩnh nhất đễ tâm sự với nàng cũng chính tới khoảng khắc đó tỗi đã được cầm tay nàng và được ngỏ lời yêu nàng,lúc tôi ngỏ lơi thì trái tin tôi như muốn nhảy ra ngoài và muốn đến bên nàng ôm lấy cái thân thể kia và cắn xé cái thân thể như đó hoa sen ấy.

Những cũng chính lúc đo nàng đã nói với tôi là nàng sắp phai đi xa đi tới một nới rất xa.tôi nghe song thì con tim tôi như ngừ đập lúc đó tôi cũng chỉ có ý nghĩ là chiếm lấy cái thân thế của nàng rôi cho nàng đi đâu thì nàng đi ,những đó cũng chỉ là ý nghĩ thui.tôi cố tỏ vè buồn bã và hỏi nàng bao giờ nàng đi, bao giờ nàng về.nàng baot mí tôi rằng nàng đi sẽ có thể nàng sẽ không bao gời chở về nữa.ui trời ơi tôi cảm thấy buồn thật các bạn ak, những tôi lại có một ý định là tôi vẫn còn cơ hội để chím đoạt lấy cái cơ thể ấy,cái cơ thể trắng ngần như bông ấy.sau cuộc noic chuyện ấy chũng tôi chở lên ít nói chuyện hơn,đã đến lúc chúng tôi về lúc về nàng tự vào lưng tôi và tôi cảm giác thấy có cái gì đó đang đặt vào lưng tôi cứ thấy mền mền lại cứng cứng tôi nghĩ ngay tới vú nàng cũng đúng lúc đó cái dương vật của tôi lại cứng đơ lên,ôi sao thế này ………. 

Ngày hôm sau tôi vẫn tới dủ nàng đi học như bình thường những tôi không thấy nàng cười mí tôi nữa.vày ngày sau đó chúng tôi vẫn vậy,những cũng sắp tới sinh nhật tôi và tôi có một ý định là tới ngày đó tôi sẽ dủ nàng đi chơi và làm chuyện đo mí nàng. Cuối cùng tôi cũng chờ đợi được ngày này, trước khi đi tôi đã chuẩn bị rất đầy đủ nào là bao casu rồi mấy thứ linh tinh nữa những cái quan trọng nhất là tiền bạn ak.

Ngay sau đó tôi lên đường đi tới nhà nàng dủ nàng đi học như bình thường,bạn biết không ông trời đã giúp tôi đúng hôm đó xe nàng lại hỏng thế là tôi được đèo nàng đi học.vừa đi tôi vừa nghĩ lên vào nhà nghỉ hay khác san đấy và sau đó tôi quyết định vào nhà nghỉ rôi tôi nói mí nàng hôm này là sinh nhật tôi dủ nàng nghỉ học để di chơi mí tôi một buổi cũng như chia tay nhau sau này sẽ khó gặp lại nhau.nàng niền đồng ý mí tôi ngay bạn ak thật là may mắn cho tôi.tôi cứ đi lòng vòng một lúc rôi tôi bảo mí nàng đi vào đấy mí tôi,nàng bảo đi đâu cũng được càng riêng tư càng tốt. ôi sao câu nói của nàng lại làm tôi mạnh mẽng đến vậy.tôi phóng xe một mạch phi thẳng vào nhà nghỉ,lúc đâu tôi cũng thấy ngại ngại những tôi lại nghĩ nếu bỏ qua cơ hội này thì hết.tôi niền phi vao và bảo để cho chó một phong tôi niền dẫng nàng lên phong.

Khi lên đến phòng thò mặt nàng đỏ bừng lên.tôi liên bảo nàng ngồi xuống lấy nước cho nàng uống.lúc đó tôi cũng không biết làm sao để có thể chiếm đoạt lấy cái thân thể trắng gần của nàng ấy.sau đo tôi liền có một ý kiến trong đầu hỏi nàng xem có gì cho tôi không,nàng ngồi đó và lắc đâu.tôi liền đến gần nàng và ôm nàng,tôi liền bảo (em là tình yêu của anh rồi, có em là anh hạnh phúc lắm rồi)nàng quay sang nhìn tôi,ôi đôi môi nàng hồng dực lên,bóng bẩy của con gái mới lơn.tôi cứ nhuốt nước bọt ực …ực cả bạn ak.bạn biết không tôi không thể chịu được nữa rôi,tôi niền hôn lên môi nàng những nụ hồn nồng nhiệt nhất,tôi vừa hôn vừa đưa tay ra đàng sau nàng và soa soa nhè nhẹ khiến ch nàng nổi hết cả da gà lên bạn ak ui ui làm sao bây giở chứ. tụt thui sao phải xoắn,sao đó tôi làm tiếp, sở tiếp liên phần mà hở ra ngoài mà con trai thằng nào nhìn cũng rớt nước mía ra.hehe cuối cùng tôi cùg tôi cũng sờ được nó lắn được nó ui ……..

Trời cai cảm giác tròn,mền vừa tay làm sao chứ.nói thật vú nàng như hai cái bát con vậy,thích thật,tôi cứ sơ đi lại sơ lại mà vẫn không thấy chán, rồi tôi chuyển dần dần xuống vùng chung tâm bạn.tôi cứ sơ quanh người nàng co một cẩm giác thật khó tả,làm da nàng mền mại khò tả,tôi sờ đến đâu thi nạng lại co mình đến đấy,những xứ hễ tôi sờ vào trong quần cái thì nàng lại kéo tay tôi ra,lúc đó tôi ức lắm cú đút vào lại bị kéo ra những không sao bạn à ,cứ mỗi lần như vậy tôi lại được chạn vào cái lồn xinh đẹp của nàng ấy,khi chạn vào được tới nó thì tôi thấy một cái nước gì cứ nhớt nhát,dinh dính.ôi trời đấy trắc là nước sướng của nàng rồi.tôi cứ nghĩ tới chuyện đo là tôi lại muồn lamg chuyện địt nhau rồi,sau vài lần như vậy tôi bị nàng từ chối,những tôi cũng không nản chí đã quyết định cởi áo nàng ra,tôi cởi từng chiếc cúc đầu tiên,cởi đến đâu thì nộ ra những mảnh thịt trên người nàng cứ trắng như bỗng vậy chết mất thui tôi muốn nhảy ngay vào và mút mát,bú niếm thật đã thì thui.(huhu)khi tôi cởi hêt ra tôi lại được nhìn tận mắt cái cặp vú to chòn,hồng hào của nàng ấy tôi chỉ muốn cắn sé nhai ngấu nghiến đôi vú ấy,tôi niền cở áo mình ra và nằm luôn lên người nàng ui trời ơi sao có thể thế được chứ cảm rác gì đây,cái cảm rác khi hai nàn da chạm vào nhau thật khó tả vậy.tay được chạm vào nàn da nàng đã thấy thích rôi đây lại là da chạm vào da bạn ak tôi chưa bao giờ được cảm nhân cái cảm giác ấy nó cứ như có ai đó đang matxa nàn da tôi vậy nó làm tôi tê tái cả người trắc nàng cũng vậy thui.bây giờ trắc nước sướng,chất nhờn ây cũng đã tuôn chào khắp chỗ ấy rồi nhỉ.bây giờ tôi đã không chịu nổ nữa,tôi hôn lên môi nàng rồi từ từ hôn xuống cổ nàng khiên cho nàng chỉ biết lằm một chỗ rên lên nhè nhẹ hư ..hư rồi cứ thế tôi tiếp tục hôn lên đôi vú nàng mà tôi hàng ngày thầmao ức ấy.

Tôi hôn không luc nào ngừng nghỉ cứ như vậy nàng lại rên mạnh hơn,những âm thanh được phát ra từ mồn nàng cũng được dõ hơn và thân thể nàng cũng bắt đâu uốn khúc như con rắn khi đang siết trặc con mồi vậy bạn ak.tôi niền làm niều một phen,bền lấy tay mân mê vào chỗ ấy của nàng khiến cho nàng càng rên lên mạnh hơn và ngày càng một dữ rội,tôi lại lấy tay mình cứ soa soa thật mạnh thì nàng lại kheo uốn mình lên để tận hưởng cái cảm giác vô cùng khoái lạc ây.tôi ben làm tới,tay tôi lúc nào đã cởi được cái quần của nàng mà tôi không hề hay biết và đê nộ ra cái quần nót màu đỏ của nàng nó thật đẹp làm sao.

Tay tôi lại một lần nữa như vô thức đã mân mê vào chỗ của nàng rôi.phát này tôi quyết định tụ cho bằng hết,tụ cho bằng sạch và rồi tôi cũng làm được chuyện đó và bấy giờ đến lượt tôi,tôi cũng đưa tay tụ hết quần mình ra và để cho con chim của tôi được thoải mái rễ chịu làm sao khi bao nhiều ngày tháng bị gian hãn,bỏ tù nó.cuối cùng tôi mí nàng đã của chần chuồng như con giộng,tôi nhìn thấy một thần hình không thể chê vào đâu đươc của nàng và bây giờ nó đã là tôi rôi,một thân hình vàng ngọc của nàng khiến tôi bàng Bắc một lục cho tới khi nàng khẽ cử động.

Tôi niền quay sang ôm trặc lấy nàng và bắt đâu tận hưởng cái ủa giác địt nhau như mọi người tường kể.lúc đo tôi lại bắt đâu chận chiên,tôi hôn khắp cơ thể nàng,tay tôi thì đang mân mê cái lồn nhỏ bé xinh xinh của nàng ấy,ôi..ôi cái lồn đo đẹp làm sao,hai bên mu của nàng bây giờ đang đỏ dực hết lên như hai miếng thịt lơn vửa bị một con dao chạy dọc qua vậy,nhìn thấy thích làm sao,tay tôi bấy giờ đã dính đầy chất nhờn của nàng rồi,nó nhớt nhát làm sao ấy,tôi bây giờ chỉ nghĩ làm sao tôi làm cho nàng thật sướng rồi tôi được tận hưởng cái cảm giác địt nhau như mấy bà chị ở chô tôi vẫn hay thường kể cho tôi nghe,họ bảo tôi phải làm cho con gái thật sướng thì địt nháu mí đã,và tôi đã làm theo tất cả những gì mấy bà chị đó nói kết quả cũng làm tôi thật kinh ngạc.tôi đã hôn nàng không lúc nào ngừng nghỉ,tôi đã hồn tới những nơi mà bạn không thể tưởng tượng được đâu.bấy giờ tôi đang hôn tới những nơi thầm kín nhất của nàng,những mà có một cái mùi gì mà khiến tôi càng thêm phấn khích,tôi càng làm mạnh hơn khiên cho nàng càng kêu rên mạnh hơn nàng cũng không kêu những tiếng hư hư nữa mà bấy giờ nàng đã kêu á á…………..á bạn ak.

Ôi trời tiếng kêu đo lại làm tôi phấn khích làm sao chứ.tôi càng làm mạnh hơn và nước của nàng cũng tuôn ra như suối vậy,cứ tuôn ra đến đâu tôi uống hết đến đây,uống cho bằng sạch.tôi cũng không ngờ tôi lại lam như vậy bây giờ tô đang bú cái gọi là hột ne cua nàng khiên cho nàng lằm cũng không yên cú như con sâu vậy.tôi cũng không chịu hết nổi rồi cũng như nàng cũng muốn lên tột đỉnh rồi,tôi bèn nhồm người dậy vào quay ngay ra cái chung tâm, cái lồn nhỏ xinh ôi sao bây giờ lồn nàng lại đẹp đến như vậy chứ,lông thì chỉ có lún phún mấy cái những nước sướng của nàng thì lại chàn chê khắp cái lồn nhơ nhăn ấy.nàng thì cứ nằm yên như cún vậy,mồm thì cứ rên lên những tiếng á á………á càng làm tôi không chịu được nữa tôi niền cần con cu đen xi,to nù,tôi cũng chưa bao giờ biết cái này có khể khổng nồ đến vậy.ngân cốt thì nổi hết lên.tay tôi cầm lấy con cu của mình và đưa vào lồn nàng,tôi cứ di đi di lại ở cửa lồn nàng khiến cho nước ở lồn nàng chảy hết ra làm ướt hết con cu tôi ,ướt hết hạt cà,lông ló lúc đo là ướt hết.và chính lúc đo tôi cũng đã đút con cú vô lồn nàng ôi………trời ơi sao lại thế này chứ cái cảm giác ấm nóng ướt at nó làm tôi phát điên mất,tôi nhìn nàng thì nàng cứ uốn éo như con sâu vậy,nàng không lúc nào ngừng kêu rên lên những tiếng á …á nạng lại còn ôm trặc tôi nữa chưa,nàng nói thầm mí tôi nữa đi anh e chiu hết nổi rồi,anh làm mạnh lên,tôi liên nghe theo lời nàng.tôi cứ đút ra đút vào như vô thức và rồi nước của nàng đã bao chùm khắp con cú của tôi.tôi cũng sướng tới tột đỉnh,tôi cang làm mạnh hơn thì nạng lại kêu lên mạnh hơn á ………..á nữa đi mà a a a a á ,………á e muốn anh làm cho mạnh lên nữa. 

Lúc này tôi không ngờ đó nàng lại dâm đang đến vậy.tôi lại càng làm mạnh hơn càng làm cho nàng rên nên á……..á.đột nhiên tôi nhìn thấy nàng như thàng nghiện ấy,mặt nàng như mất hồn,mắt thì nhắm lại tôi nghĩ trắc nàng đang tận hưởng cái cảm giác địt nhau mạng lại đấy.tôi làm thêm một lúc nữa rôi tôi chuyển chơi kiêu khác tôi bắt nàng lằm lên tôi rôi nàng ngôi lên cái dương vật của tôi,tôi vừa đỡ mất sức mà nàng lại được sướng hô hô cũng không ngoài sự kiến cửa tôi nàng làm như một người chuyên nghiệp,nàng làm cho tôi sướng tới tột đỉnh tưởng chừng nó muốn ra khỏi cơ thế tôi,nhứng chính lúc đó tôi đa ôm trặt lấy nàng làm cho nàng ngừng đợi qua cơn này không thì ra mất,cuộc vui lại bị ngắt khoảng mấy giấy song lại được tiếp tục.nàng vừa ngôi lên tôi vừa rên ư ……..ư nghe thật đã, thật khoái cảm .tôi cũng không ngờ cái cảm giác địt nhau lại thích thú đến vậy, và chính bây giờ đây tôi cảm nhận được nước nhờn cửa nàng đã chảy đầy hạt cà của tôi,nó ướt át nhớt nhát làm sao.ui nàng lại rên lên rôi á ……..á …ứ …………ứ nàng cứ kêu như vậy trắc tôi ra mất.

Sau này tôi mí biết cái kiểu mà nàng làm cho tôi có tiên hẳn hoi,cái tên lại đẹp nữa( bx say bột).nàng cứ ngồi như vậy thân hình của nàng thì cứ uốn éo,uốn éo trên con cu của tô thật đã.tôi cũng chịu hết nổi rồi tinh dịch muốn được giải thoát ra ngoài.tôi ben để nàng suống dưới,tôi niền lấy tay mình cầm lấy chân nàng và rôi tôi đưa chấn nàng lên vay tôi, lúc này hai tay tôi đã chuyển qua vị chí khac ôm lấy eo nàng,và bấy giờ tôi nhồi nhét,đâm ra đâm vào không ngường nghỉ,nàng thì cứ kêu rên lên không ngừng nghỉ á…..á mạnh nữa đi anh.

Tôi lại càng làm tơi chơ tới khi tinh dịch của tôi phun ra ào ạt.lúc đó tôi cũng biết được mình sắp ra ,tôi dùng hết sức cửa mình làm thật nhanh thật mạnh,hạt cà của tôi đậy vào bím(lồn)cứ kêu phành phạch,còn con cu tôi đâm ra đâm vào thì phát ra một âm thanh khó tả tọp ……..tọp chính những lúc sướng tột đỉnh đó tôi đã bắn hết cả những số tinh chùng đâu tiên của tôi cho nàng ngay sau đó tôi nằm như thằng mất hồn trên cái cở thể trắng ngần ấy.sau những cơn khoái lạc tột đỉnh của chúng tôi.nang cũng vậy nằm như mất hồn và thiếp vào giấc ngủ từ bao giờ không biết. sau chận vật nộn hôm đó thì tôi cũng không gặp nàng cho tới tận bấy giờ.chính là ngày hôn nay tôi lại nhìn thấy hình dánh ấy, bóng hình ấy làm cho tôi nhớ tới những cảm súc,những khoảng khắc quý báu khi chúng tôi địt nhau thật là tuyệt vời.
Hết

Cuộc làm tình đầu tiên

Chào mọi người!!!Sau đây mời các bạn đọc câu truyện sex về đồng tính giữa nam với nam, có lẽ có một số người không thích nhưng truyện thì phục vụ cho nhiều tầng lớp khác nhau, giới tính khác nhau có gì không hợp các bạn có thế thông cảm nhé!Câu truyện bắt đầu như sau:

Tôi tên là Davey. Tôi đang 19 tuổi và câu chuyện mà tôi sắp kể cho các bạn nghe dưới đây đã xảy ra cách đây hai tháng. Tôi chưa hề có được chút kinh nghiệm nào về Gay kể từ trước đó, ngoại trừ vài nụ hôn với một vài người mà tôi gặp trong quán rượu.

Mọi chuyện bắt đầu từ khoảng 7 giờ tối. Câu lạc bộ thể hình vẫn còn mở cửa. Sau khi bơi và tập luyện mệt mỏi xong, tôi vào phòng xông hơi, cảm thấy trong người có một chút vui vẻ và bỗng có nhu cầu tình dục tăng cao. Mỗi khi điều này xảy ra, tôi thường cởi hết quần áo. Tôi cực kì thích ngắm nhìn những bộ phận cơ thể hoàn hảo của mình trong gương, đặc biệt là ngực, bụng, eo, mông và dương vật của tôi.

Tôi đưa người vào làn nước mát lạnh phóng ra từ chiếc vòi sen màu đỏ bạc đô quý phái. Tôi thích thú vô cùng khi những tia nước mạnh mẽ đâm vào đầu vú của tôi, khiến chúng săn lại và chuyển sang màu nâu thẫm. Tôi kì cọ thân thể mình, xát lên nó một ít sữa tắm, thoa đều rồi nhanh chóng xả nước.
Lúc đó, tôi nhanh chóng nhận ra rằng, cả căng phòng thay đô đều trống trơn. Tôi đang ở một mình. Câu lạc bộ gồm 10 phòng tắm nối với nhau, có khoá và một chiếc ghế ngồi trong mỗi phòng. Tôi ngồi xuống ghế, dự định bắt đầu sục cu mình thì nghe tiếng bước chân. Tôi đứng bật dậy. Xuyên qua lớp kiếng che từ phần ngang bụng lên trên, tôi thấy một anh chàng, cao cỡ 1m78, tóc nâu, đang bước vào hành lang của dãy phòng thay đồ. Anh ta thực sự rất tuyệt. Anh chàng lạ mặt đang bận một chiếc áo thun màu trắng ôm sát người và một chiếc quần lót màu xanh dương nhạt. Anh ta nhanh chóng nhìn thấy tôi và gửi cho tôi một nụ cười táo tợn và điệu đàng. Tôi sực nhớ ra, tôi đang trần truồng… và đang thấy nứng.

Chàng trai bước thẳng vào phòng thay đồ ở kế bên tôi. Nhìn xuyên qua lớp kính, tôi có thể thấy rõ anh ta. Anh chàng cũng nhìn tôi hệt như cái cách tôi đang nhìn anh ấy. Bất thình lình, những khoái cảm và sự dễ chịu dâng lên trong người tôi. Tôi vặn nhỏ nước lại, đổ sữa tắm ra tay một lần nữa, rồi bắt đầu dùng tay thoa đều chúng lên dương vật và bìu dái của mình. Khi bọt xà bông đã bắt đầu nhiều, tôi đẩy tay mình xuống hai đùi, rồi hơi hạ người xuống một chút và xoáy tay vào hậu môn mình. Tôi có thể thấy rõ ràng là anh ấy tiến sát lại gần tấm kiếng và ngắm tôi một cách say mê, nhưng tôi vẫn tiếp tục công việc của mình. Rồi tôi bắt đầu tập trung vuốt ve con cặc của mình, sục nhẹ nó lên xuống đồng thời dùng tay còn lại để vò vò đầu vú.

Chàng trai lạ lập tức chạy sang chỗ của tôi. Anh xô cửa bước vào và tôi đứng trần truồng nhìn anh ấy, tay vẫn đặt vào những vị trí đầy cảm xúc. Anh ta nhào tới tôi, hôn tôi ngấu nghiến bằng miệng thơm tho và sạch sẽ của anh ấy. Rồi anh ấy rời khỏi miệng tôi, tặng cho tôi một nụ cười táo tợn và rồi đẩy tôi ngồi xuống chiếc ghế dài. Anh ấy đứng thẳng lên trước mặt tôi.

Chàng trai trút bỏ dần quần áo của mình. Đầu tiên là chiếc áo, rồi đến chiếc quần lót. Tất cả được anh vất xuống sàn một cách không thương tiếc nhưng tôi lại chẳng bận tâm nhiều đến chúng. Cái thu hút tôi mạnh mẽ nãy giờ là con cặc dài đến hơn 17 cm của anh ta, đang lắc lư trong không khí một cách hết sức thèm muốn. Tôi hơi run run người, lấy tay phải đưa lên chạm nhẹ vào nó. Tôi nghe tiếng anh ta cười. Tôi mạnh bạo chộp lấy hết nguyên con cu dài, nắm lấy nó trong trọn cườm tay và sục nó hết sức nhẹ nhàng. Chàng trai rên rỉ nhè nhẹ rồi bất ngờ, anh dùng tay nắm chặc lấy tóc tôi, điều khiển cho đầu tôi hơi ngửa ra và đẩy con cu vào trong miệng tôi.

Trước khi tôi kịp la lên, dương vật cứng ngắc của anh thọc sâu trong miệng tôi, đầu dương vật chạm đến tận cái cổ họng vốn rất mẫn cảm của tôi. Tôi gần như nghẹn lại, chuẩn bị nôn oẹ thì anh rút cu ra. Tôi hít chút không khí và ngay lập tức, anh lại thọc cu vào trong họng tôi một lần nữa. Rất nhanh chóng, tôi quen với việc có một thứ ngồn ngộn trong miệng mình và quả thật và tôi bắt đầu thích cái công việc này. Chiếc lưỡi tôi bắt đầu cọ quậy liên tục và chàng trai bắt đầu rên rỉ. Một lúc sau, tôi rời khỏi cặc anh, dùng cả hai tay để bóp nó thật chặc. Anh ưỡng người ra chiều thích thú. Tôi lè chiếc lưỡi đỏ ra, xoáy xoáy vào lỗ tiểu của anh rồi bắt đầu liếm láp khắp đầu dương vật anh ta. Hai tay tôi bắt đầu sục cặc anh lên xuống. Con cu anh ấy rất ấm áp còn đầu cặc thì co giật liên hồi. Một chút sau, nước nhờn trong người anh trào ra, mằn mặn, thơm thơm và béo tốt. Tôi nuốt lấy nó cùng với nước miếng của mình còn tay thì sục cặc anh dữ dội hơn. Chàng trai rít lên trong họng đồng thời hai tay anh nắm chặc lấy tóc tôi. Anh bắn tinh dịch thành năm đợt vào họng tôi một cách đầy khoái cảm và tôi thì nuốt hết tất cả.

Chàng trai lạ mặt đang nhìn tôi âu yếm khi cơn sung sướng đang dần trôi qua thì hai chúng tôi nghe tiếng động hệt như có người đang bước vào. Một cách nhanh chóng và vội vã, chàng trai vận lại quần áo vào người và vọt qua phòng bên cạnh, bỏ tôi ngồi lại một mình trên băng ghế đá lạnh tanh. Tôi nghe tiếng ho của vài ba người đàn ông, nhưng tôi không quan tâm cho lắm. Tôi thực sự thấy hài lòng về việc mình vừa được làm. Tôi đứng dậy, xả sạch xà bông rồi lau người, mặc quần áo và bước ra khỏi phòng thay đồ. Chàng trai lạ đang chờ tôi ở trước cửa, một cách hết sức thân thiện.
- Tuyệt vời quá cậu bé. Anh là Greg. Em tên gì?
- Davey.
- Tốt lắm. Hãy đến chỗ của anh. Cũng phải đến lượt anh làm những chuyện đó với em. Anh tin là em sẽ hài lòng.
Tôi cười nhẹ và gật đầu. Chàng trai đưa cho tôi một mảnh giấy ghi địa chỉ và thời gian mà anh đã viết sẵn trong thời gian chờ đợi tôi. Sau đó hai chúng tôi chia tay nhau và tôi dạo bước về nhà.
Tôi gọi điện thoại cho một người bạn đồng tính của tôi, tên là Antonio, ngay đêm hôm đó. Tôi kể cho anh ta nghe mọi chuyện ở câu lạc bộ và xin một vài lời khuyên. Cậu ta đã có những mối quan hệ với một người khác suốt bốn năm nay và hết sức kinh nghiệm.
- Tớ phải làm gì để thoả mãn và thu hút anh ấy một cách hoàn toàn đây hả Antonio?
- Ô-ô-ôhhh-hhh. Cậu nghĩ rằng anh ta sẽ đụ đít cậu à Davey?
- Tớ chả biết nữa. Tớ chỉ đoán vậy thôi. Nhưng tớ cần chuẩn bị sẵn tư tưởng. Nó liệu có đau không nhỉ?
- Tớ không thích hù doạ cậu đâu Davey. Nhưng thực tế là khi con cu anh ta tìm cách chui vào người cậu, cậu sẽ đau đến khủng khiếp. Da thịt cậu sẽ căng ra, hậu môn thì đau điếng. Tuy nhiên có một điều an ủi cậu là, khi con cu đã vượt được qua khỏi cái mép của lỗ đít cậu, cậu sẽ ổn ngay.
- Tớ có cần phải bôi trơn sẵn hay gì gì đó không?
- Tớ nghĩ là không. Nước bọt là thứ tốt nhất. Cậu hãy thấm ướt dương vật anh ta bằng nước bọt của cậu và yêu cầu anh ta liếm láp lỗ đít cậu cho tới khi nó ướt nhèm. Lúc đó, cậu sẽ thấy bớt đau.
- Thế cảm giác sẽ thế nào?
- Nếu có một con cu trong người cậu và ngọ ngoậy, cậu sẽ cảm thấy thế nào? Tuyệt lắm, tin tớ đi. Sẽ rất khác so với cái cảm giác cậu có được khi thủ dâm. Và có chuyện này nữa tớ thấy cậu nên làm!!!
- Chuyện gì?
- Cậu nên cạo sạch đi.
- Cạo? Cạo cái gì?
- Tin tưởng vào tớ nhé bạn thân mến. Điều đó sẽ làm anh ta nứng cực độ. Hãy cạo toàn bộ những cọng lông mọc trên háng cậu, ở bìu dái của cậu và cả lông ở hậu môn nữa. Hãy cạo chúng. Phải cẩn thận vì nó có thể làm trầy cậu. Sau khi cạo xong, cậu bôi một ít nước hoa hồng cho da đàn hồi.
- Ừ, tớ sẽ làm theo cậu.
- Và chuyện này nữa nè bạn mến. Hãy đi siêu thị và lựa chọn một quả dưa leo to bằng nhưng dài hơn kích cỡ của chàng trai đó. Hãy tự làm quen đi nhé.
Đặt điện thoại xuống, đầu óc tôi lâng lâng với những lời khuyên của Antonio. Tôi bước vào nhà tắm, lấy cây dao cạo. Tôi bước trở lại phòng, trải một tờ báo ra và đứng lên trên nó. Tôi vịn lấy háng mình, lướt dao qua bẹn. Một túm lông rơi lả tả xuống và háng tôi thì trắng rộng một đường. Tôi thật sự rất phấn khích và nhanh chóng cạo sạch những vùng lông còn lại trên bẹn. Còn phần lông trên dái, tôi dùng tay banh rộng bìu ra và cạo thật nhẹ. Chỗ khó khăn nhất là hậu môn. Tôi lấy một chiếc ghế để sát tấm gương, co hai chân lên cho lỗ đít banh rộng ra. Tôi nhìn vào gương vào cạo thật từ tốn những cọng lông của mình. Cãm giác mát mẻ, trống trải làm tôi rất nứng. Tôi cố dọn dẹp sạch phòng, mặc vội quần áo rồi đi ra siêu thị ở sát nhà. Tôi chạy vào chỗ bán rau quả, rồi hoa cả mắt lên trước những trái dưa leo. Hệt như những con cặc mà tôi đã từng thấy trên các trang web gay; những quả dưa leo cũng đủ kích cỡ. Có quả thì to tròn nhưng ngắn. Có quả lại thon dài và cong cong. Cuối cùng, tôi lấy một quả có vẻ to nhất, thẳng đuộc và tròn như một cây nến. Thấy mọi người có vẻ nhìn nhìn, tôi lấy thêm vài quả cà chua rồi tính tiền và đi vội về nhà.
Bố mẹ tôi còn ở văn phòng của họ cho đến hơn 3 giờ đồng hồ nữa và tôi có đủ thời gian cho riêng mình để tìm hiểu.

Tôi download một đoạn phim dài khoảng 3 phút về máy tính, nhìn ngắm một cách thích thú hai chàng trai làm tình với nhau trên giường. Tôi bắt chước họ. Tôi nằm ra giường, cố co hai chân lên cao và banh chúng ra. Tôi đưa bàn tay trái đang nắm chặc một đầu trái dưa leo luồn qua hông. Đầu kia quả dưa chĩa thẳng vào hậu môn tôi và tôi cố gắng đẩy nó vào trong. Cảm giác đau điếng ọc vào mũi tôi. Quả dưa căng lỗ đít tôi ra và cố gắng lách vào trong nhưng không được, ngược lại còn gây cảm giác hết sức đau đớn cho vùng thịt ở mép hậu môn tôi. Tôi muốn phát khóc lên và mặc dù đã buông quả dưa ra, hậu môn tôi vẫn đau nhói. Tôi hạ hai chân xuống và khép lại để hai mép hậu môn bớt căng ra, đồng thời quyết định ngưng cái việc dại dột này. Tôi tự nhiên hoảng khi nghĩ đến chuyện con cu căng cứng của Greg sẽ chui vào người tôi như thế nào?
Ngày hôm sau, tôi tìm đến nhà Greg. Ngay khi anh mở cửa, hai chúng tôi ôm và hôn nhau thắm thiết. Miệng chúng tôi giữ nguyên vị trí đó và hai chúng tôi cố lếch vào phòng ngủ của anh.
Sau khi đẩy tôi nằm ngửa ra giường, Greg trút bỏ hết quần áo anh một cách nhanh chóng và con cu anh vung lên cao một cách hùng dũng. Tôi điếng người và chết lịm khi nhìn nó tiến lại gần. Một cách hấp tấp, Greg đẩy con cu ngay vào miệng tôi và nhấp mông lên xuống. Con cu anh chạy sòng sọc ra vào trong miệng tôi và tôi muốn nghẹn thở. Nước nhờn mằn mặn của anh bắt đầu chảy ra và tôi làm động tác nuốt nước miếng. Greg la lên bai bải những tiếng dâm dục đầy kích thích và trước khi xuất tinh, anh kịp rút con cu ra, nằm sụp xuống kế bên tôi và thở hổn hển.
Greg luồn một tay vào bên trong áo sơ mi của tôi, vuốt ve hai bầu vú săn chắc của tôi. Khi hai ngón tay anh bấu vào đầu vú, tôi ưỡn ngực ra chiều thích thú. Greg mạnh bạo gác một chân sang và đè lên trên cu tôi, kéo đầu gối lên và xuống đồng thời đè chặc nó. Con cu tôi bị kích thích dữ dội và cứng lên như khúc gỗ. Greg bung từng chiếc cúc áo của tôi, lột nó và quăn xuống giường. Anh đưa tay xuống bụng, xoa đều nó hơi lâu rồi bất ngờ thọc tay vào quần tôi mà không báo trước. Anh chạm ngay vào cái đầu cu của tôi, đang ngửa ngược lên trên bụng. Tôi rướn người và nhổm mông dậy theo quán tính, trong lòng đầy khoái cảm. Greg thọc tay vào sâu hơn, tìm kiếm dái tôi nhưng rồi, tôi biết anh bị bất ngờ.

Greg ngồi bật dậy. Anh lột phăng hai cái quần của tôi ra và ngắm nghía háng tôi một cách điên cuồng.
- Em… em cạo lông à? Em mới cạo hôm qua à… Chúa ơi, lán mịn quá – Greg nói và lướt tay khắp vùng sinh dục của tôi, ra chiều cực kì thích thú – Anh thích nó quá baby!!!
Trước khi tôi kịp phản ứng lại những lời khen tặng ngọt ngào đó, Greg cuối sát mặt xuống và cọ cọ gò má lán như nhung của anh vào háng tôi, đưa cằm anh đụng vào bìu dái tôi và chà xát chúng. Tôi nứng lên hết cỡ và từ miệng tôi những tiếng rên rỉ bật ra ngoài. Tôi nắm lấy đầu anh và kéo miệng anh đặt lên trên con cu tôi. Anh thích thú lè chiếc lưỡi dài và liếm gốc cu tôi, chỗ giao tiếp giữa dương vật và bìu dái. Tôi cố nhỏm mông cao lên để cu tôi càng chạm mạnh hơn vào lưỡi anh và trườn xuống dưới để dương vật tôi lướt lên trên lưỡi anh. Cuối cùng, để thoả lòng đam mê của tôi, Greg ngoạm luôn dương vật tôi vào miệng anh. Tôi rên lên khi vòm họng trên của anh chạm vào đầu dương vật của tôi. Nước bọt anh túa ra và tôi nhanh chóng cảm nhận được cảm giác ướt nhèm. Con cặc tôi trở nên trơn trượt và nó sung sướng ra vào một cách dễ dàng trong miệng anh. Greg say sưa ngậm mút khối thịt nóng bỏng của tôi, lúc thì đẩy nó thật sâu vào cổ họng anh, lúc thì kéo hẳn ra ngoài chỉ chừa lại đầu cu tôi để hàm răng và đầu lưỡi anh kích thích. Tôi liên tục ngọ ngoậy người, cảm giác sung sướng dâng lên cao hơn khi anh bắt đầu nắc đầu anh ra vào. Tôi phải bật lên từng tiếng rên rỉ kinh người, những âm thanh mà trước đó tôi toàn chỉ nghe được từ lũ heo và bọn đàn bà. Greg có vẻ thích những âm thanh đó và anh xoay người cho con cu anh chạy vào trong miệng tôi. Hai chúng tôi chơi kiểu 69 được một lúc thì tôi rùng mình và bắn tinh đầy miệng Greg. Greg ngậm số tinh dịch đó, rời khỏi miệng tôi. Anh quỳ xuống đất, cạnh thành giường và di chuyển người tôi để đít tôi xoay ngang lại. Anh gác hai chân tôi lên vai anh và cuối xuống, nhè hết số tinh dịch trong miệng anh vào đít tôi. Tôi trân mình sung sướng vì những khoái cảm dạt dào mà anh mang lại cho tôi từ chiếc lưỡi. Lỗ đít tôi trơn ướt và bắt đầu nở rộng ra một cách tự nhiên. Cảm giác mang đến từ cái hậu môn bị kích thích hết sức kì lạ và đẹp đẽ.

Ngay khi Greg ngưng mút đít tôi, anh dùng hai bàn tay rắn chắc của mình banh rộng đít tôi ra một cách thô bạo. Tôi hét lên vì đau đớn nhưng nhanh chóng, cơ thể tôi lại quen với cái việc đó. Greg cúi xuống liếm đít tôi một lần nữa, lưỡi anh vào sâu hơn, truyền nước bọt cho đít tôi nhiều hơn và khiến tôi sung sướng hơn. Rồi anh lại kéo lưỡi ra, lại dùng hai tay banh rộng lỗ đít tôi ra. Cứ như thế, đến lần thứ tư, sau khi banh đít tôi ra xong, thay vì lại đưa chiếc lưỡi đỏ au của anh vào, Greg thay thế nó bằng con cu anh. Tôi trân mình đón nhận dương vật của Greg một cách đầy thích thú và khoái cảm mặc dù lỗ đít luôn phát tính hiệu lên não tôi là nó đang rất đau đớn. Greg thọc cu vào trong đít tôi được phân nửa thì rút ra hẳn, Anh dùng tay nắm lấy phần gốc cặc mình và điều khiển cho nó ra vào trong người tôi một cách nhịp nhàng. Greg vẫn giữ khoảng cách một nửa thân cu anh trong đít tôi, cho tới khi tôi thực sự quen, cảm giác đau đớn biến mất hết và tôi bắt đầu rên rỉ thì anh thọc sâu cặc mình vào trong. Cảm giác choáng ngợp trong người tôi dâng lên cao khi Greg cố đút nguyên con cu anh vào. Từng phần hậu môn quanh co và nóng ấm của tôi bị nong ra một cách đáng sợ nhưng không hiểu sao tôi thấy sướng đến lịm người. Khi cặc anh vào sâu nhất, Greg để nguyên nó ở đó, hít hà trong cổ họng và vuốt ve thân thể tôi. Chịu không nổi nữa, tôi tự động nhún nhẩy thân hình để cu anh nắc nhẹ nhẹ vào đít tôi. Greg cười gằng trong họng. Anh hỏi tôi bằng cái giọng dâm dục nhất của mình:
- Em muốn anh đụ em không?
- Muốnnnnnnnnn
- Muốn anh đụ em từ từ hay nhanh và mạnh nào?
- Nhanhhhh… mạnhhhhhhh… đụ em tét đít đi Greg… đụ em đi… em chịu hết nổi rồi… chơi em đi… làm em xỉu đi… đụ em đến chết cũng được… em muốn được đụ… Greg… làm đi… em van anh…
- Được… đụ nè… đụ nè… tét đít nè… tét đít nè… đụ nè…
Kèm theo mỗi câu “đụ nè” hay “tét đít nè” của Greg, anh thọt cu anh vào tận sâu trong đít tôi rồi lại rút thẳng ra ngoài. Con cặc của Greg ra vào trong đít tôi như một khẩu đại bác ra vào trong một cái lỗ trên bức tường thành, vừa khít và cực kì êm ái. Tôi đã có thêm một chút kinh nghiệm và hiểu rằng mỗi khi cu anh vào sâu nhất mà tôi co cơ hậu môn thì anh sẽ thấy cực khoái. Tôi chỉ làm mỗi một việc ấy sao cho thật nhuần nhuyễn với nhịp nắc của Greg còn anh thì đụ tôi thật dẻo, thật hăng hệt như một diễn viên múa. 6 phút sao, Greg rên rỉ mạnh hơn, những tiếng “Oh yeah”, “mhhhhhhh”, “mmmmm” vang lên khắp căn phòng. Anh đã cắm sâu cu vào hẳn trong người tôi, và mỗi lần kéo ra anh chỉ kéo khoảng phân nửa. Đầu cặc của Greg được đít tôi tiếp đãi một cách nồng hậu đến nỗi nó không đủ cam đảm để bỏ ra ngoài.



Greg ngừng lại một chút để thở. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, ngực và lưng anh. Anh cúi người hơi sát xuống thân thể tôi và tôi đặt hai tay lên bầu vú anh, xoa bóp nó như đang nhào nặn một khối bột rất chắc tay. Greg rên rỉ thêm vài lời nữa và lại bắt đầu nắc tôi điên cuồng. Một hồi sau, Greg đẩy nhịp độ lên tối đa, lỗ đít tôi căng cứng, trơn trượt, đầy ma sát và nước nhờn. Tôi nghe từng tiếng da thịt đập vào nhau nghe bộp bộp một cách sung sướng. Hai tay tôi tập trung hẳn vào đầu vú của Greg, vò vò và ngắt nó bầm tím. một cách bất ngờ, Greg ngửa đầu ra sau, ưỡng hông vào hẳn người tôi và rú lên. Tôi cảm nậhn rõ ràng những dòng suối nhỏ nóng hổi phụt ra một cách mãnh liệt vào thân thể tôi. Tôi lịm người và từ đầu dương vật đã căng cứng nãy giờ của mình, những dòng tinh dịch của tôi xuất ra liên tục. Greg đổ ập lên người tôi, rồi nghiêng qua để hai chúng tôi nằm nghiêng và ôm lấy nhau. Chúng tôi thiếp đi cho đến gần tối.
Tôi tỉnh dậy và thấy Greg đang lau người cho tôi. Tôi mỉm cười duyên dáng với anh và mặc lại quần áo. Hai chúng tôi hôn tạm biệt với nhau, rồi tôi trở về nhà. Trong lòng tôi dậy lên những niềm sung sướng.
Tối đó, tôi gọi điện cho Greg. Tôi nói để anh biết rằng đó là lần giao hợp đầu tiên của tôi. Nhưng chắc hẳn không phải là lần cuối cùng, Greg đã đáp lời với tôi như vậy.
Hết

Siêu phẩm hài Đôrêmon chế phần 29


Cùng cười với Siêu phẩm hài Đôrêmon chế phần 29, hài hước, truyện cười, đô-rê-mon chế. Đừng ai nói xấu Xê sau lưng...


























CON SẼ LÀ CON CỦA MẸ THÊM LẦN NỮA



Truyền thuyết kể rằng : Ở một nơi xa rất xa, về phía tây, hướng mà mặt trời lặn. Có một hòn đảo nhỏ mang tên là “ Lãng Quên “. Trên đảo có một cây có tên là “ Nguyện Ước”.

Tương truyền, chỉ cần làm cho hoa trên cây nguyện ước kết quả, thì ước vọng có thể biến thành hiện thực. Song đã lâu lắm rồi, không một ai có thể khiến cây nguyện ước ra quả. Những đóa hoa đã phủ khắp đảo.
Trên đảo, dưới gốc cây nguyện ước, có một con cáo ngày ngày ăn hoa ước vọng.
***



Ngày xửa ngày xưa, trên một rẻo núi cao, có một ngôi làng lớn giữa thung lũng cỏ hồng thênh thang. Trong làng, có một ngôi nhà nhỏ.
Phía sau cánh cổng màu đỏ của ngôi nhà, dưới dàn hoa hồng vàng, là hai mẹ con cùng sống với nhau.

Cuộc sống của họ cũng giống như những người bình thường khác. Người mẹ ngày ngày làm việc, người con trai sáng sáng lại đi đến trường. Trưa đến, cậu bé lại tự mình chuẩn bị thức ăn và nước uống, để đem lên nương cho mẹ. Có đôi lần, cậu lại khóc mếu máo mà kể cho mẹ cậu nghe chuyện bị những đứa trẻ cùng lớp bảo là đứa trẻ không cha, là con hoang… Những khi đó, mẹ thường chỉ ôm cậu vào lòng, rồi nhẹ nhàng dỗ dành cậu :

“ Dẫu con không có cha, nhưng mẹ sẽ không bao giờ để con thiệt thòi.”

Thế là cậu bé lại quên mất bao hờn tủi để cùng mẹ ăn cơm. Rồi lại chạy vào đồng cỏ hồng để hái hoa bắt bướm, vui như chú chim non tung mình trong làn gió.

Chiều về. Xa xa trên đỉnh núi, có ánh trăng bạc treo giữa chiều tím lịm.
Hai mẹ con dắt dìu nhau qua mấy nẻo đường hoa.
Thân hình hai mẹ con đi về làng dần nhòa nhạt vào hoàng hôn. Khi mà đêm đang dần tuôn ra, từ từng gốc cây dâng lên, từ trên sườn núi ùa xuống.
Trong làng, mấy mái nhà thấp le te đang thở khói âm u.

Làng, những con người sống ở đó - già có trẻ có, cao với thấp, hiền và dữ, tốt lẫn xấu- họ trở nên thân thương với nhau hơn khi chạng vạng chiều. Hoa cười nở trên môi người. Làng, có tiếng trâu bò rục mõ gần vang, có tiếng rừng núi xa vọng, có tiếng người già nói cười, có tiếng trẻ con nô đùa, có tiếng vợ chồng cãi nhau…
Đêm rón rén bước qua làng.

Nhà nhà lên đèn, người người quây quần bên mâm cơm.
Hai mẹ con giờ này hãy còn hì hục cùng nhau thổi lửa làm cơm.
Một nồi cơm trắng, dăm miếng thịt kho, một mớ rau luộc. Mâm cơm hai mẹ con ngày nào cũng chỉ ngần đó. Trên vòm trời, những ông sao thi nhau mọc.
Dưới nền đất, mẹ gắp từng miếng ngon cho con.
***

Thời gian tựa đôi con cá, quẫy khỏi lòng bàn tay. Thời gian là mẹ và con.
Tóc mẹ đã pha đôi màu, tóc con hãy còn xanh. Con ngày một lớn lên, mẹ ngày một già cỗi.
Chiếc lá vàng rụng, làm đau nhành cây.
Những bữa ăn chỉ còn mình mẹ bên cơm nguội canh lạnh. Cậu bé ngày cũ đã lớn thành một chàng trai, đã biết phiêu du theo những đam mê trên biển đời.
Có những điều quá đặc biệt, chỉ vì nó ngày qua ngày lặp đi lặp lại, khiến bản thân cảm thấy rất bình thường. Rồi ngày qua ngày, khi ăn những món mẹ nấu, có lúc, cậu cảm thấy đó chỉ là những món rất thường. Nhưng đi hết một đoạn đời người, chẳng thể nào tìm được cái hương cái vị giống như món mẹ nấu…
Trời trở cơn gió lạnh, mẹ chống gậy ra cổng mà nghe đau từng đốt xương già.
Con vẫn chưa về. Mẹ, tóc bạc tuyết sương, vẫn còn ngóng trông. Mỏi mòn.
Lá bay muôn phương rồi cuối cùng cũng về với đất mẹ.
Rồi một ngày đẹp trời, chàng trai nay đã là một người đàn ông trở về.
Nhưng mẹ đã vất chiếc gậy, buông tay mà bỏ đi qua đời.
Người đàn ông – chàng trai –cậu bé- con, chỉ nhìn thấy một nấm mồ cỏ cao, có mẹ đang im lìm nằm nghỉ.
Mái nhà giờ đã liêu xiêu, chiếc giường dày bụi phủ, cây chổi cũ đã lên mốc, chén bát đã vỡ nát, chiếc bình hoa mẹ thích giờ là bình hương, lưa thưa vài chân nhang.
Làm sao níu nổi thời gian, làm sao để níu tay mẹ như ngày xưa thơ dại ?
Niềm đau như con thú đi hoang, nó ùa vào lòng, cắn xé.
Nỗi nhớ là khoảng trống không sao lấp đầy.
…Thời gian là kẻ cướp bạo tàn ?
Là nó giật mẹ ra khỏi bàn tay con, hay vì tay con năm ngón ngại ngần mà không đan vào tay mẹ.
Mẹ, riêng duy nhất, với con. Nhưng mẹ thân yêu ơi ? Sao nỡ bỏ con một mình côi cút khi gió chiều hun hút lên.
….
***

Mùa xuân gieo mấy cành lộc biếc.
Lũ chim sẻ trên nóc nhà hàng xóm nói đùa rộn ràng.
Cậu bé già thẫn thờ bên khung cửa ngày xưa mẹ vẫn ngồi ngóng con, mà quên mất đêm qua xuân đã đi ngang trên mái nhà.

Bỗng, cậu nghe lũ chim thầm thì nói với nhau về đảo có cây nguyện ước, và những ước vọng. Ngọn lửa hi vọng được gặp lại mẹ bùng cháy.
Người con, lao mình vào cơn gió, dong thuyền ra biển, tìm cây nguyện ước.
Nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng chứ ? Và nơi đâu có hòn đảo ấy ?

***
Đi qua nghìn trùng.
Giờ đây, mái tóc của người con đã trắng hơn cả cơn sóng bạc đầu già nhất của biển khơi. Song, người con vẫn không thể tìm được hòn đảo có cây nguyện ước.

Chiếc thuyền già đang trôi lờ đờ trên biển lặng. Chợt một cơn gió xấu từ đâu thổi lên. Biển vừa nãy hãy còn là một nàng con gái nhu mì bỗng trở mặt thành một ả đàn bà chua ngoa đang nổi giận. Bầu trời đeo chiếc mặt nạ đen xì, sóng cuồn cuộn nổi theo gió như đàn ngựa hoang chạy tán loạn.
Ông già bị một con sóng dữ hất bay ra khỏi thuyền.

Sóng cuốn ông già trôi đến nơi mà ông đã dùng nửa đời người để tìm kiếm.
Đảo Lãng Quên.
Ông già mở mắt dậy, ông thấy mình nằm dài trên bờ biển. Xương cốt của ông đau từng đốt một.
Chậm chạp bò dậy, rồi nhìn xung quanh. Đây là một hòn đảo hoang, nhưng giữa đảo lại có một cái cây rất lớn. Trong đời, ông chưa bao giờ nhìn thấy loài cây nào lớn như nó.
Hình như chốn đây là nơi ông đang tìm kiếm, nhưng khi bước chân lên đảo, thì ông bỗng dưng quên mất mục đích của mình.
Ông đi trên bãi cát, qua bãi cây lá thấp, ông thành người đàn ông, qua bãi cỏ xanh, người đàn ông trở thành chàng trai, đi qua khu rừng tối, chàng trai giờ là cậu bé.
Cậu bé đứng trước cây nguyện ước, nhưng cậu bé chẳng thể nhớ được mình ước ao điều gì ? Bỗng từ đâu có con cáo ,với bộ lông như lửa, chạy đến.
Con cáo cất lời đầy mê hoặc : « Này chàng trai bé nhỏ, hãy cùng tôi lướt giữa những cơn gió, nô đùa không ngày ngơi trên hòn đảo này. Cậu sẽ không bao giờ u buồn. »
Lời đề nghị quá sức hấp dẫn với cậu bé. Nhưng cậu lại lắc đầu từ chối. Bởi vì, cậu cần phải nhớ lại mục đích đến hòn đảo này, mà cậu đã trót quên mất.
Con cáo thoáng nhún người, tựa như ra vẻ thất vọng vì cậu không chơi đùa cùng nó. Cáo toan bỏ đi, nhưng chợt quay lại rồi nói :

« Sao cậu không chơi một trò chơi với tôi nhỉ, nếu cậu thắng tôi sẽ nói cho cậu điều cậu muốn nhớ. Nếu tôi thắng cậu sẽ mãi mãi ở lại nơi này để chơi cùng tôi. Đồng ý chứ ? »

Cậu bé gật đầu. Ánh mắt đen hơn cả đêm của con cáo lấp lánh một tia sáng bí ẩn, nó vẫy chiếc đuôi dài của mình.

« … Hãy nhớ, trong trò chơi này, dù gặp chuyện gì, cậu cũng không được nói hay rơi một giọt nước mắt nào. Nếu không cậu sẽ thua đấy…… »

Tất cả tan biến như bụi mờ theo phép thuật nhiệm mầu của con cáo.

***
Sài Gòn.
Trong bệnh viện.

Người bác sĩ mang chiếc kính đen, đang định nói gì đó với cặp vợ chồng trẻ đang ngồi trước mặt. Thoáng ngại ngần. Người bác sĩ dường như cố gom góp thêm dũng cảm để nói ra sự thật phũ phàng – như cú đấm mạnh - thẳng vào mặt hai con người trẻ tuổi vừa mới được làm cha mẹ không bao lâu.
“ Con của hai vị là một đứa trẻ có dị tật bẩm sinh ở não, nó không thể phát triển bình thường được.”
Sắc mặt người cha tối sầm đi. Còn người mẹ thì như không tin vào sự thật, cô gào vào mặt bác sĩ, “ ông nói láo, con chúng tôi là một đứa trẻ bình thường, sao có thể bị dị tật được chứ.”
Cô xô đổ chiếc ghế, bỏ ra ngoài, đóng sập cửa. Người cha vội vàng xin lỗi bác sĩ. Rồi vội vã chạy theo vợ mình.
Cả căn phòng, chỉ còn lại không khí nặng nề quấn quanh người vị bác sĩ.

***
Bản thân chúng ta có thể chạy trốn sự thật, nhưng không thể thay đổi nó. Chỉ có thể chấp nhận như một món quà mà số phận đã ném vào người ta. Một món quà đầy nghiệt ngã.

Một đứa bé được sinh ra là một niềm vui to lớn, nhưng một đứa trẻ tật nguyền sẽ là điều ngược lại. Ở nơi nào đó tận trong sâu thẳm, cô biết con mình là một đứa trẻ không bình thường, nó không thể nói khi đến tuổi, cũng không thể lật người như những đứa trẻ bình thường khác,những chiếc xương quá mềm. Nhưng trái tim người mẹ trong cô không cho phép bản thân cô buông bỏ hi vọng.

Cuộc đời không phải câu chuyện cổ tích lấp lánh, mà là những nỗi đau xếp thành hàng.
Cô phải nghỉ làm để ở nhà chăm sóc con. Không một nhà trẻ nào nhận một đứa bé tật nguyền ốm yếu xanh xao.
Vợ chồng cô đã đặt tên là Tuệ, hai người đã tham khảo rất nhiều người, đọc rất nhiều sách, và đã rất hi vọng con của mình có thể thông tuệ.
Không ai lên kế hoạch cho một đứa con bệnh tật.
Tiếng cười không lời giã biệt, lặng lẽ bỏ căn nhà nhỏ của hai vợ chồng trẻ.
Cô ở nhà, mọi gánh nặng đặt lên vai chồng.

Đó là một người đàn ông tốt, nhưng anh cũng dần chìm trong ngao ngán lẫn chán chường mỗi khi phải về nhà. Nhìn mặt vợ héo hắt, nhìn mặt con cười ngây dại ngớ ngẩn, anh thấy tuyệt vọng. Cuộc sống càng lúc càng khó khăn. Bên ngoài phải đối phó với cuộc đời. Về trong tổ ấm nhỏ bé của mình, anh cũng không thể tìm được tiếng cười, động lực để tiếp tục công việc. Anh còn tuổi trẻ. Anh cảm thấy, có ai đó nên chịu lỗi trong sai lầm của số phận này.

Đúng ! Phải có ai đó chịu trách nhiệm, nhưng không phải là anh.
Phải chi, đứa con tật nguyền của anh, có thể khóc, biết đâu tiếng khóc xé lòng ấy sẽ níu giữ anh lại. Nhưng nó chỉ biết cười. Tựa hồ nó đang cười vào anh, người không lựa chọn đóng vai một người cha vĩ đại, người chỉ biết xoay lưng đi trước những lời mỉa mai của hàng xóm trong dãy nhà chung cư cũ.
“ Vợ chồng nhà đó chắc làm gì thất đức lắm mới đẻ ra đứa con như vậy ! Đúng là quả báo mà.”
- “ Cây độc không trái, gái độc không con. Tui nói không sai đâu, mà có đẻ được cũng đẻ ra thứ dở điên dở khùng thôi.”

….
Khi vợ chồng cãi nhau, thì đứa con thơ dại sẽ là chất dẫn để hàn gắn lại tình cảm. Song lại không đúng với một thằng bé bất bình thường. Hai vợ chồng cãi nhau mỗi lúc một lớn hơn, trong căn nhà nhỏ.

Thằng bé cười ngây dại. Cười vào nỗi thương đau đời dành cho nó.
Và anh cũng bỏ đi, để tìm một nơi khác có tiếng cười bình thường. Anh là người tốt không đáng chịu những nỗi đau này. Có lẽ, cô, người đàn bà tồi tệ, mới là người có lỗi khi tạo ra một sản phẩm đầy hỏng hóc này.

Một đứa trẻ tật nguyền, là một lí do chính đáng, để kết thúc một tình yêu đẹp. Sẽ chẳng có chuyện vợ chồng già tay ủ tay uống một tách trà nóng khi chiều đông nhạt nắng. Sẽ chỉ có những lo toan đè nặng lên ngày tháng sắp tới. Còn cô, phải hi sinh vì con vì chồng, dù gánh nặng đè gãy vai cũng nên mỉm cười cho toàn vẹn đạo làm vợ. Có thế mới có thể yên lòng cho chồng cô đi kiếm người vợ khác, mới có thể đẹp lòng bà con chòm xóm chung cư.
Phận đàn bà.

Ngoài ô cửa, có con chim sẻ đơn côi, đứng hót hoài bên mái nhà đầy phủ đầy rêu xanh.
Mệt nhoài…
Kiệt sức.
Có lúc, cô đã ước mình như con chim sẻ vô tư bay vào lòng trời,
Bay đi.
Bay đi…

Con sẻ bỏ đi, để lại những vết chân muộn phiền. Đời cơm áo gạo tiền, và đứa con tật nguyền, xô cô trở về với thực tại.
Với một đứa trẻ, cần rất nhiều kiên nhẫn. Với một đứa trẻ tật nguyền, số lần kiên nhẫn đó phải cần gắn thêm một lũy thừa tăng theo số tuổi của nó. Càng lớn việc chăm sóc nó càng khó khăn hơn.
Những lần con nôn đầy thức ăn lên người cô, những lần con ị đầy ra khắp nhà, những lần tắm rửa khó khăn……. Những công việc không tên nhấn cô vào tháng ngày bất tận như nhau.
Đã lâu, cô không tự mua cho mình chiếc áo mới. Lọ nước hoa ngày xưa chồng cũ cô tặng giờ đã bay hết hương.

“ Không biết bây giờ anh ấy ở đâu ? Đã hạnh phúc hay vẫn đi tìm, đã có thêm đứa con nào chưa, liệu có đứa nào tật nguyền không?”

Những suy nghĩ tràn về trong cô. Đã năm năm vụt qua, từ ngày anh ra đi. Kí ức như sợi dây tơ mỏng, dệt thành một tấm khăn choàng cổ, xiết chặt lấy cô. Không thở được. Nghẹn ngào. Phũ Phàng.

Người về trong mưa, nhọn hơn lưỡi dao, nhẹ đâm lút cán. Người về trong gió, lạnh từng chân tóc,buốt cả kỷ niệm. Người về trong tay, đan vào hư không. Ôm gió ôm mưa, mà tưởng như ôm chồng.
Soi gương.
Cô thấy thời gian in hằn trên mặt cô. Mái tóc buông dài như suối năm xưa giờ đã xơ xác tả tơi như đi qua một cơn lũ.
Lâu lắm rồi, cô không tụ tập với lũ bạn gái ngày xưa. Cô không muốn tự làm mình đau lòng, khi phải nhìn cảnh họ hạnh phúc khoe khoang những đứa con mập mạp khỏe mạnh.
Có những nỗi đau mà bản thân chỉ có thể một mình gậm nhấm. Nhưng sao thèm quá, một nụ hôn quen!

***
Mỗi câu văn chỉ có một dấu chấm. Tựa như mọi câu chuyện định sẵn một cái kết.
Đôi khi, chúng ta có thể chọn cho mình cái kết khác..

…Người mẹ trẻ đang nấu ăn.
Tình cờ, có con chuột nhắt chạy ngang qua.
Những suy nghĩ đen tối chợt nhen nhóm cháy trong cô. Giả dụ như con cô ăn nhầm phải bả chuột cô để trong góc nhà, giả sử như nó vô tình bị té ngã vào bồn nước cao,…. Và còn nhiều giả định nữa cho cái chết của con cô. Sẽ chẳng ai biết, và cô sẽ giả vờ than khóc vật vã. Rồi cô nhẹ tênh gánh nợ, bắt đầu lại, với một người đàn ông tốt hơn, với những đứa con khỏe mạnh bình thường.
Ông thiện đang vắt vẻo ngồi trên vai phải cô, đôi cánh nhỏ khẽ lay. Ông đang cố hướng cô đến con đường sáng bằng lũ kế hoạch tăm tối. Còn thằng ác, một đứa đuôi dài đầu sừng, lại đang bảo cô quá độc ác quá ích kỷ khi muốn cướp đi sự sống của đứa bé – con cô – đầy lỗi. Và cô phải chịu đựng đến chết.

Món cá chiên tỏa mùi khét cháy.
Cô ngừng suy nghĩ, vất hai đứa đang ngồi trên vai cô vào thùng rác. Cô xoay người nhìn con.
Tuệ vẫn nằm đó, ngủ, hiền ngoan giống một chú mèo nhỏ hom hem. Bất chấp sự bất công cuộc đời đã ban cho nó, con của cô vẫn đẹp, tựa hồ một thiên thần nhỏ - chỉ thiếu đôi cánh. Chính xác hơn, là như một chàng hoàng tử bé đang ngủ trong rừng.

Song chẳng có nàng công chúa nào đến để đánh thức hoàng tử dậy.
Và cô sẽ là mụ phù thủy già trong ngôi nhà chung cư cũ trên tầng cao nhất. Ngày ngày khuấy một nồi cháo để cho hoàng tử ăn. Đáng tiếc, trong nồi cháo đó không có thuốc độc, chỉ có tình yêu của người mẹ.

Chợt cô cảm thấy có lỗi với con mình, nó chỉ là đứa bé vô tội. Có thể, nó đến với cuộc đời này như một chuyến du hành dài, có thể nó vẫn hiểu những gì cô nói. Cô nhìn thấy những vết xước trên mặt Tuệ, hôm qua cô đã tự nhủ là nay cô sẽ tranh thủ lúc con ngủ để cắt móng tay cho con.

“Mặc kệ cuộc đời, kệ thây hàng xóm, mặc xác cơm trưa, cắt móng tay cho con yêu của mẹ đã… ! Dù gì, con cũng không bao giờ khóc quấy mẹ để đòi ăn.”

Cầm tay con, những ngón tay thật đẹp, mềm mại, và những cái móng tay màu hồng ửng đáng yêu. Cô nhẹ nằm nghiêng người, rồi khẽ ôm con vào lòng.
Ru cho con, cho cô, và cho đời. Ngủ ngoan hết đi.

***
Con chim trong lồng vẫn hót, con người trong niềm đau vẫn không quên nỗi vui. Như một thân cỏ dại, kiên trì mọc lên và xanh đến kiệt cùng ở góc phòng, trong nụ cười, giữa đáy mắt, sâu ở tim. Nỗi vui mọc rễ rất sâu. Khép mình. Chỉ đợi một cơn mưa để ngẩng cao đầu lên.

Những đồ vật đắt tiền trong nhà, dần rủ nhau bỏ đi. Thay vào đó, là những đồ đạc nghèo mà mẹ đã cố gắng ghì thật chặt để không cho chúng nó vơi đi. Rồi mẹ lau chùi dọn dẹp mọi thứ, không cho chúng giăng đầy mạng nhện kỷ niệm. Mẹ ra chợ mua hoa, những đóa cúc xanh màu lá non, về cắm trong nhà. Và mọi ngày, mẹ đều mở nhạc, những bản nhạc mà mẹ thời con gái rất thích, cho con nghe.

Chỉ toàn là nhạc tình ca đôi lứa, hay nhạc cho những đứa trẻ bình thường. Không bài nhạc nào hát dành tặng cho con, một cậu bé bất thường cả. Chắc chẳng ông nhạc sĩ nào viết đâu, vì dẫu viết tặng, chắc gì con đã hiểu !
Nhưng điều làm cho mẹ vui nhất. Là có vẻ con thích âm nhạc, thứ âm nhạc hơi rè phát ra từ chiếc loa cũ gắn với máy tính của mẹ. Con đã chăm chú lắng nghe “ lời mẹ ru” của ông Sơn, mà thôi chảy nước dãi. Con đã chớp mắt không dứt khi nghe “ bài ca sao” của ông Duy…
Vậy nghĩa là con vẫn có thể hiểu những gì mẹ nói và dành cho con!

“Thuở mẹ ru
Mẹ ru con ngủ
Con ngủ trên mây
Con ngủ trên mây”
Con ơi, ngủ ngoan nhé !
Đừng thức quấy mẹ nhé,
Mẹ hãy còn tìm việc làm, để kiếm tiền mua sữa cho con.
Mẹ yêu con.

***

« … Hãy nhớ, trong trò chơi này, dù gặp chuyện gì, cậu cũng không được nói hay rơi một giọt nước mắt nào. Nếu không cậu sẽ thua đấy…… »

Lời con cáo không ngừng lởn vởn trong đầu cậu. Cậu có thể nhìn, có thể thấy hết, có thể nghe ra nỗi đau của mẹ. Nhưng cậu đang trong trò chơi của con cáo. Cậu không thể thua, cậu luôn nhủ tất cả là không có thực.
Nhưng nếu không có thực sao lòng cậu lại đau đến như thế. Đã bao lần cậu muốn hét thật to lên rằng “ Con Yêu Mẹ”, đã bao lần cậu muốn ứa nước mắt vì thương mẹ. Nhưng cậu đều kìm nén lại, đều tự nhủ mình không được khóc, không khóc.
Cậu phân vân. Mẹ và ước ao tìm lại những gì đã lãng quên, thì đâu quan trọng hơn ?
Không khóc,
Không được khóc.
Nếu không cậu sẽ thua con cáo. Nhưng cậu biết, khi nước mắt rơi, cậu sẽ tan biến đi cùng với nỗi đau.
***
Con ơi…
Mẹ đã kiếm được việc làm rồi đấy. Một công việc có thể cho mẹ nhiều thời gian hơn ở bên con. Nhưng có nghĩa là mẹ sẽ không có ngày chủ nhật, hay những buổi tối nghỉ ngơi, nhưng thôi kệ con ạ.

Mẹ sẽ ở nhà, để ngày ngày nấu cháo, và cùng hẹn hò với con, người tình nhỏ của mẹ. Mẹ con mình sẽ hẹn hò với nhau nhiều ngày mà không sợ tình chia phôi. Mẹ sẽ hát cho nghe thật nhiều những bản tình ca tha thiết. Mẹ sẽ cùng con chụp những kiểu ảnh thật ngố.

Mà hình như sắp đến sinh nhật của con rồi. Từ lâu lắm, mẹ vẫn sợ sinh nhật của con. Vì mỗi lần sinh nhật đến, lại nhắc mẹ nhớ ra con đang lớn lên, lòng mẹ phải thêm ưu tư hơn.
Con, chú mèo nhỏ không lông ốm o nằm run rẩy trong tay mẹ. Vẫn như ngày đầu, chúng ta gặp nhau trên đời này…
Nhưng dù gì, sắp sinh nhật con, nên hãy bỏ qua hết mọi điều không vui đi. Hôm đó, mẹ sẽ mua cho con một chiếc bánh kem, có nến lung linh. Và một món quà… Nhưng sẽ là thứ gì nhỉ ?
Lâu nay, hóa ra mẹ không quan tâm lắm đến việc con thích thứ gì. Thùng đồ chơi của con chỉ có con gấu cũ, quả banh nhỏ, và những thứ đồ hộp bằng nhựa linh tinh mà con thích đập chúng vào nhau.
À ! mẹ nghĩ ra rồi, mẹ sẽ tặng con một chiếc ô tô nhỏ có còi bấm. Hy vọng con sẽ thích nó.
Và đừng có dùng ánh mắt long lanh của con để dụ dỗ mẹ bật mí món quà nhé. Mẹ sẽ để con bất ngờ.
Yêu con…

***

Phố về đêm. Ngàn vì sao mọc.
Mùa thu quét lá bên đường, quét cả nỗi buồn. Thu thả đám lá rơi nghiêng vào đêm. Chiếc lá xanh úa rũa về vàng tươi.
Con trăng nửa chìm dưới đêm.
Cô ru con ngủ, rồi lặng lẽ bật chiếc đèn bàn nhỏ lên. Cô cầm kim chỉ để khâu lại quần áo cũ. Xong mớ quần áo, cô lại bắt đầu lên mạng để tiếp tục công việc của mình.

Có đôi khi, vì mạng ảo, nên cô cảm thấy bản thân dễ trải lòng ra hơn. Trong những lần lang thang tìm đọc về bệnh của con, thì tình cờ cô tìm đọc được những câu chuyện về người mẹ trên trang tầm tay. Nhìn lại bản thân, bất giác cô lại nhớ về người mẹ đã mất của mình. Cô muốn nói mình rất thương mẹ, rất nhớ mẹ, nhưng giờ đã quá muộn. Nước mắt chỉ có thể chảy xuôi xuống.

Và cô cũng đã chọn tầm tay, như một nơi để nghỉ ngơi giữa biển đời cô đơn này. Cô viết thật nhiều bài, ngắn có dài có, trút cho vơi những tâm sự đã dồn nén rất lâu trong lòng. Song điều bất ngờ nhất, là cô đã tìm được một chút ấm áp ở nơi đây. Mấy câu bình luận động viên cô, dăm lời chia sẻ yêu thương, dẫu cô biết trước mắt mọi thứ ấy chỉ là ảo, nhưng cô vẫn thấy vui hơn rất nhiều. Cô và con sẽ không cần phải lủi thủi trong hang tối nữa. Và rồi một ngày nọ, cô cũng dẫn con theo đến một cuộc gặp gỡ thân mật ngoài đời với những người bạn xa lạ.

Dẫu con cô vẫn ngai ngái ngủ trong buổi uống nước ấy, như mọi ngày, nhưng cô đã nhận được không chỉ là những lời động viên, mà còn là những cái nắm tay thật chặt của các bạn trẻ. Hãy còn đong đầy yêu thương trong cuộc đời.
Thi thoảng những lúc bận rộn phải đi đâu đó, cô có thể lên mạng để nhờ những người bạn trẻ đến chơi cùng Tuệ. Cô thầm nghĩ, có lẽ tình người trong cuộc đời chỉ cần thế là đủ. Những cái nắm tay đơn giản để kéo con người ta lên khỏi hố thẳm, đẹp hơn rất nhiều những lời ném đá xuống giếng.

Đang mải suy nghĩ, thì một chiếc lá vàng từ đâu theo gió bay đến trên bàn làm việc của cô. Ra là cô chưa đóng cửa ban công, vội đứng dậy để đóng cửa. Bỗng cô nghe có tiếng mèo kêu, hướng ngoài ban công. Là một con mèo đang nằm trên chiếc ghế mà cô hay ngồi để nhìn xuống đường. Cô định đuổi chú mèo đi, nhưng lại không đành lòng, thế là cô đóng cửa lại. Mặc kệ mèo, sáng mai kiểu gì nó lại chẳng bỏ đi. Cô vào phòng ôm con ngủ.
Ngoài kia, trăng rơi nhòa mái nhà, có con chim sẻ hoang hoải bay vào đêm.
Trong giấc mơ, cô thấy con đạp xe chở mình đi dạo quanh Sài Gòn trong mùa lá đổ. Đi vòng vòng những nẻo phố nhỏ, đi nhòa nhạt trong nắng mưa. Đi thăm những cánh đồng xanh bát ngát, đi về biển …

***
“ Con ơi, dậy nào”
Con trở mình, hãy còn ngái ngủ. Nhưng vẫn không quên cười rất tươi với mẹ.
Mẹ vội dọn dẹp chăn gối, ươn ướt, tối qua con đái dầm. Mẹ giận đánh mông con một cái rõ mạnh vì bực mình. Mặt con nhăn lại. Mẹ thấy xót, lại ôm con vào lòng.
Rồi mẹ cũng thay áo quần cho con, và đi chuẩn bị buổi sáng. Một ly sữa cho con, một ly café cho mẹ. Ngoài ban công chợt vọng vào tiếng mèo kêu, hình như là tiếng mèo con.
Hóa ra đêm qua đã có hai chú mèo con ra đời. Mẹ âu yếm nhìn hai chú mèo nhỏ, rồi lấy một ít sữa cho chú mèo mẹ.
Từ hôm đó, nhà mình có thêm mấy vị khách trọ nữa…

***
Con ạ, đôi khi mẹ cảm thấy may mắn khi có con. Mẹ đã không phải cực khổ chạy trường để con đi học. Nhưng nếu con đi học có lẽ con của mẹ sẽ học rất giỏi, rồi sau này con sẽ nhà một nhà khoa học, hay là một nhạc sĩ nhỉ ?
Mẹ biết câu trả lời rồi,
“ Không gì cả.”
- Vì con sẽ mãi mãi bé dại.
Thi thoảng, mẹ nghĩ thế để tự làm mình bật cười. Lâu rồi, mẹ cũng đã cảm thấy quen với việc con hiện diện lặng lẽ trên đời này. Cũng không nhất thiết phải đeo cái mặt nạ bất hạnh khổ đau kia nữa, dạo này, mẹ hay cười nhiều lắm đấy.
Mẹ sẽ cố gắng làm việc, để sang năm có thể dẫn con đi thật xa về nơi có biển vắng. Không biết con có sợ sóng biển như mẹ hồi bé không ?
Cám ơn con, vì nụ cười luôn nở trên môi. Có lẽ vì nụ cười ấy, mà mẹ đã không tuyệt vọng. Cám ơn con, đã dạy mẹ biết được kiên nhẫn, và yêu thương, theo cách của con. Cám ơn con, đã đến với mẹ theo một cách hết sức đặc biệt, dẫu đôi lúc, con ị đùn khiến mẹ khó chịu.
Dù con thế nào, vẫn là con của mẹ thôi!

***
Mẹ đang nấu ăn, còn lũ mèo kêu meo meo ngoài ban công.
Còn cậu, đang nằm mải mê xoay tròn quả bóng. Bất giác, cậu thấy một cái bóng đen. Khó khăn để xoay cổ lại, cậu thấy con cáo đang ngồi bên cạnh chỗ mẹ đang đứng. Rồi bỗng chốc, nó đã đến trước mặt cậu. Đôi mắt đen thẳm hơn đêm của nó nhìn thẳng vào cậu. Hình như mẹ không thấy nó.

“ Này, trò chơi của chúng ta đã đến thời điểm kết thúc.……….”
Con cáo vừa nói vừa đi lại, không ngừng ve vẫy chiếc đuôi. Một đốm lửa từ chiếc đuôi rớt xuống. Con cáo biến mất.
Mẹ vẫn mải nấu ăn. Chỉ có cậu là thấy ngọn lửa đang cháy. Cậu muốn nói với mẹ, nhưng sao cứ nghẹn lại ở cổ.
Ngọn lửa cháy đốt những vách tường như giấy. Ổ điện trong nhà bắt đầu bốc khói. Cậu vẫn nằm đó, đầy bất lực.
Hình như mẹ đã ngửi thấy trong nhà có mùi cháy khét. Mẹ chạy về phía cậu. Mẹ đã quên tắt bếp, ngọn lửa đang nhảy múa ở đó.
Cậu đưa tay chỉ chỉ về phía bếp. Song, mẹ không để ý.
Mẹ đang bận ẵm cậu và tìm xung quanh xem mùi cháy từ đâu ra.

“ BÙM”

Một tiếng nổ lớn vang lên. Bếp ga nhỏ đã bốc cháy. Ngọn lửa dần lan ra khắp nhà.
Mẹ định ẵm cậu chạy ra ngoài. Nhưng giá sách bỗng dưng đổ xuống.
Cậu lăn một vòng dài. Còn mẹ ngã xuống đất. Bất tỉnh. Nửa người bị giá sách đè lên. Ngọn lửa càng lúc càng cháy lớn. Khói mù mịt.
Cậu vẫn tỉnh táo, để có thể nghe được lời ngọn lửa đang gào thét.

“Ta phải thiêu cháy một sinh mạng”.

Ngọn lửa đang nói bằng ngôn ngữ mà chỉ có cậu nghe thấy.
Cậu khó khăn trở người lại, nhìn mẹ lần cuối. Rồi lết mình từng chút, từng chút về phía ngọn lửa.
Trong biển lửa đang cháy. Có một sinh mệnh đang dần lụi tàn đi.

“ Con yêu Mẹ” Tiếng cậu thầm thì bên tai mẹ.
Một giọt nước mắt cậu rơi xuống, xoa dịu ngọn lửa.
Cậu đã kết thúc cuộc chơi. Trước mắt cậu, tất cả dần tan đi như bụi mờ.

***
Người ta lay cô dậy.
Cô vẫn sống trong một vụ hỏa hoạn do chập điện. Tất cả đều bảo đó là kì tích. Nhưng con cô đã không được may mắn như vậy. Mọi người tụ tập bàn tán xôn xao.
Cô tỉnh dậy, đầy hoảng loạn. Cô hãy còn nghe bên tai, tiếng con cô thầm thì nói yêu cô. Cô nhào về phía mà người ta bảo con cô ở đó.
Trái tim cô dường như đang vỡ vụn ra.
“ Con ơi, đừng bỏ mẹ…”
Cô lay mạnh cái xác cháy đen, như muốn níu cậu lại cuộc sống.
Cô bưng mặt khóc thảm thương.
Khóc đến ngất đi.
***

Nước mắt rơi xuống, cậu mở mắt ra. Vẫn là gốc cây lớn, con cáo đang nằm trước mặt cậu. Nhưng căn nhà, mẹ và lũ mèo đều đã biến mất.
“ Cậu thua rồi.” Con cáo uể oải nói.
Cậu không muốn nói gì thêm nên chỉ im lặng.
Con cáo ngước lên nhìn cây nguyện ước. “ Cậu thấy không, cây nguyện ước kết quả rồi đấy.”
“ Thật bất ngờ, khi cậu rơi nước mắt và nói một câu “ con yêu mẹ”, dẫu biết là sẽ thua.”
…..
“ Với trò chơi, cậu thua, nhưng trong thử thách, cậu lại thắng.”
Nói đến đó, con cáo lại vẫy vẫy đuôi. Kí ức bỗng ùa về trong đầu cậu, chuyện cũ chuyện mới. Từ thung lũng cỏ hồng cho đến căn nhà chung cư.
Quá nhiều chuyện đau lòng cùng một lúc nhớ lại, cậu vỡ òa.
Con cáo im lặng rồi khẽ nói,
“ Nào, hãy nói ra nguyện ước của cậu đi.”
Không chút chần chừ, cậu liền nói : “ Tôi muốn lại một lần nữa làm con của mẹ”
Con cáo lại vẫy đuôi. Cậu mê mang tan biến đi theo bụi ánh sáng.
Cậu đã tìm được trái nguyện ước của mình. Còn con cáo vẫn ở cạnh gốc cây nguyện ước để chờ đợi người tiếp theo.
***
Xuân hạ thu đông rồi lại xuân. Sông vẫn hướng về biển trong nắng mưa.
Cái chết của một đứa trẻ tật nguyền cũng đau buồn như một đứa trẻ bình thường.
Người mẹ bán căn nhà chung cư, mang theo tro cốt của con, đi về một vùng biển xa. Trong túi xách của cô, còn có một con mèo mẹ và hai chú mèo con. Nơi vùng biển vắng thanh bình. Cô đã ở đó, vài năm tiếp nữa, dần dà cô cũng bước ra khỏi nỗi đau để tiếp tục cười.
Rồi cô cũng gặp được một người đàn ông hiền hậu…
Một tình yêu khác lại nảy mầm.
Và cô lại mang thai lần nữa.
Hạnh phúc trĩu nặng lo âu.

Rồi cô lại nhớ về Tuệ, cô quyết định đặt tên cho đứa con tiếp theo là Trí. Cô không biết rằng, đứa bé trong bụng cô cũng đang ngước nhìn cô và thầm thì :
“ Con sẽ là con của Mẹ thêm lần nữa.”
 
Support : Copyright © 2011. Đọc truyện online - All Rights Reserved